Thật ra tôi rất ít thời gian
để đọc cái loại thơ hiện thực XHCN ba lăng nhăng cuả ông Tố Hữu. Nhưng do một sự
tình cờ mà tôi làm bài thơ với tiêu đề :" Bầm Ơi "
Một sự trùng hợp ngẫu nhiên
về cái tiêu đề, nhưng nội dung bài Bầm Ơi cuả tôi hoàn toàn khác với bài
"Bầm Ơi " cuả ông Hữu. Cũng chỉ vì có một ngã nặc danh là Cam gì đó,
chữ viết tắt: công an mạng.
Người này ăn nói rất hỗn hào
có ý như là tôi thuổng thơ Tố Hữu và chửi bới tôi thậm tệ trên mạng Internet.
Vì vậy tôi buộc lòng phải bỏ thời gian viết hẳn một bài về giá trị nội dung tư
tưởng nghệ thuật bài "Bầm Ơi" cuả Tố Hữu.
Bầm Ơi cuả Tố Hữu có 38 câu, còn Bầm Ơi cuả tôi là 64 câu. Theo nhận xét cuả tôi:Tố Hữu làm bài này năm 1948, lúc đó anh chàng khoảng 28 tuổi. Trong thời gian đó anh chàng có hoạt động cách mạng ở vùng Trung du Bắc bộ. Nghe nói anh chàng cùng nhóm với các ông: Minh, Đồng, Chinh, Giáp, Việt, Bằng, Tấn v.v... Và được bà Nguyễn Thị Năm là một điạ chủ giàu có nuôi nấng. Bà Nguyễn Thị Năm còn có tên là Cát Thành Long bị Hồ ra lệnh nổ phát súng khai hoả đầu tiên bắn vào đầu bà trong vụ cải cách ruộng đất. Rất có thể để nhớ công ơn nuôi nấng cuả bà Năm mà Hữu làm bài Bầm Ơi?
Bài thơ này là một bài tuyên
truyền cách mạng, phi ra đình, coi thường cha mẹ vợ con ruột thịt. Như Hữu viết:
đi làm cách mạng có hàng trăm bà cụ từ tâm làm mẹ là một điều dối trá.
Hữu là một người cộng sản sắt
máu, nên cái tình cảm cuả hắn với bà Năm hay bà cụ nào đó ở vùng Trung du Bắc
việt là không thật lòng. Bầm Ơi chỉ là thủ đoạn đào mỏ xin cơm mà thôi. Cụ thể
nhất là bộ mặt sát nhân cuả Hữu được thể hiện trong vụ chống nhân văn giai phẩm
thì ai cũng biết.
Cái thời tự lực văn đoàn, trăm
hoa đua nở, văn chương hiện thực xã hội chủ nghiã thì tôi còn đang trong thời kỳ
bú mớm, hoặc còn đang mải chơi bi chơi đáo chứ có biết gì đâu. Nay mái tóc đã
điểm bạc lại định cư ở nước ngoài từ lâu. Vì nhớ nhung Tổ quốc và thèm nói tiếng
mẹ đẻ mà tôi nhẩn nha làm thơ viết văn. Qua đọc các báo điện tử trên mạng tôi mới
biết là Dân tộc ta đã trải qua một thời kỳ dài hâm hấp dở hơi cuả văn thơ báo
chí. Các văn thi sĩ chân chính tài ba bị đảng tẩy não và cạo lông đấu tố phê
bình khổ nhục như thế nào? Họ rêu rao về đường lối văn nghệ cuả đảng, nghệ thuật
vị nhân sinh: nhà nhà làm thơ, ngườì ngườì làm thơ. Các văn sĩ cách mạng vưà
thoát nạn mù chữ nổi lên như diều gặp gió. Họ tuyên dương về văn thơ hiện thực
xã hội chủ nghiã. Theo tôi thì làm quái gì có dòng văn thơ hiện thực xã hội chủ
nghiã để ca ngợi chế độ xã hội chủ nghiã giàu có tươi đẹp vạn lần tư bản.Chỉ có
dòng thơ con cóc thôi. Bây giờ tôi sẽ cùng với các bạn ta bàn thảo xem dòng thơ
con cóc này nó hay ho ở chỗ nào?
Người Việt nam có câu:
„ Con cóc là cậu ông giời
Ai mà đánh cóc thì giời đánh
cho“
Con cóc là hình ảnh thân thuộc
của người nông dân Việt nam. Cái con vật chỉ biết nhảy bằng hai chân, hôi hám xấu
xí ghê tởm như vậy mà được coi là họ hàng cuả ông Trời thì quả là một điều đáng
để cho chúng ta phải bàn đến. Theo tôi con cóc cũng rất qúy vì cóc chỉ ăn sâu bọ
để giảm bớt thiệt hại cho ruộng vườn cuả người nông dân, thịt cóc có giá trị
dinh dưỡng cao, nhất là trong hoàn cảnh đói kém này để chữa bệnh còi xương cho
trẻ con ở nông thôn. Nhựa cóc mủ cóc thì rất độc để dùng trong y học, thân nhiệt
cuả cóc lại nhạy cảm với môi trường như tự nhiên đã ban cho bà con nông dân ta
một cái máy dư báo thời tiết sống. Nhờ đó mà mới đoán biết trước được những cơn
mưa hoặc lũ lụt lớn. Nhưng chỉ có một điều con vật này không có ai muốn gần gũi
nó; vì sự hôi thối bẩn thiủ xấu xí của nó và nhưạ cuả nó tiết ra lại rất độc,
nhỡ chẳng may dính phải có thể thiệt hại đến tính mạng. Nó sinh ra từ những lỗ
nẻ, những vũng nước hang hốc rác rưởi. Nó tượng chưng cho sự mất gốc thiếu giáo
dục, nó lại hay nhảy lung tung vô tổ chức. Trong lĩnh vực văn chương thơ phú
người ta có nói đến thơ con cóc, để hàm ý một loại thơ tính nghệ thuật kém, hay
nhảy lung tung có ý khoe khoang nhưng nội dung lại rất độc địa xấu xa. Loại thơ
này không giúp gì cho tính thẩm mỹ, những cảm xúc chân tình thương ái của loài
người. Nó không thăng hoa cái đẹp, đề cao nhân phẩm, lương tâm, tính bản thiện
cuả con người. Nó là loại thơ dối trá , nó là một độc tố rất có hại như mủ cóc
tiết ra từ gan con cóc.
Để phê phán loại thơ độc hại
vô bổ này tôi có hiến tặng cho đời bài thơ“ Thơ Ông Cóc“. Đây không phaỉ có ngụ
ý miả mai cho một cá nhân nào, hay tạo ra một đối trọng để tự nâng mình lên.
Tôi chỉ muốn nói thực lòng về cảm xúc cảm nghĩ cuả tôi về nhân tình thế thái mà
thôi. Tự do tư tuởng, suy tư, yêu ghét, chê bai, ngợị khen mà dám viết thẳng ra
mới là điều cũng đáng để cho chúng ta nên xem xét thận trọng.Tất nhiên đã viết
gì phải là trung thực, thẳng thắn, không kiêu căng, đố kỵ mà cố tình bôi nhọ hạ
thấp nhân cách của người khác là một điều không nên, có gì nói thế. Con người
ta là vốn quý, nhưng nhân cách trong văn thơ lại là một chuyện khác, họ là con
người khác. Nhân quả tương báo đều do cái nhiệp của mình tạo ra cả. Chúng ta vẫn
biết đời đã sinh ra Chu Du thì có Gia cát lượng, có gia cát Lượng thì có Tư mã
Ý, Tào Tháo…Cho nên không ai dám chắc là hôm nay ta cười người, hại người, giết
người, vu cáo đấu tố xỉ nhục, bỏ tù đày đoạ người khác mà có thể bình chân vô sự
mãi được. Rồi về sau, có khi cả hàng ngàn đời sau . Nếu ta chết đi sẽ có người
khác cười ta và chửi ta, thậm chí còn ném phân tro rác rưởi lên mộ bia cuả ta.
Thơ Ông Cóc
Ông là con thú lạ trần gian
Loài vật sinh ra có bốn chân
Vẫn biết ông là loài cóc
nhái
Nên đời tứ cố khiếp vô thần
Tôi biết rằng ông hay khoác
lác
Mặt trời băng giá buốt qua
tim
Giọt thơ lai láng hồn non nước
Vãi cả ra quần ướt cả chim
Vỗ ngực ăn theo cũng lắm thằng
U mê tăm tối vẫn kiêu căng
Mật gan nhựa độc sâu tâm địa
Răng nghiến thành thơ cóc sấm
vang
Nam Á nổi cơn giông kách mệnh
Cánh đồng tắm máu tưới muôn
dân
Mỗi khi cóc đỏ nuôi thù hận
Mưa lại sầu thương thảm thế
trần
Con cóc mùa thu thành đế
vương
Bầm ơi! Năn nỉ khắp non sông
Mạ non tay cấy vương dòng lệ
Xát muối cho ai xót tấm lòng
Con cóc đỏ lòng cũng lắm chiêu
Thương bầm thiên hạ có bao
nhiêu
Thì ra mẹ đẻ quên nòi giống
Cóc đỏ làm thơ thế mới kiêu
Tình thương giai cấp dạỵ
chan hoà
Dễ từ lỗ nẻ mà chui ra
Đói ăn đại hạn tìm sâu bọ
Nghiến răng con cóc báo trời
mưa……
Cóc vẫn thường khoe năm bước
dài
Bắt đầu nguyên thủy thuở xa
xôi
Trải qua nô lệ rồi phong kiến
Tư bản nhảy lên đến cõi trời
Cộng sản thiên đường cóc mộng
mơ
Trần gian hưởng thụ cuả dư
thưà
Ếch ương cóc nhái muà thơ lớn
Thiên hạ sầu thương những
bóng ma
Thơ cóc ngày xưa rất thịnh
hành
Bước từ Việt bắc chốn rừng
xanh
Thong dong tám thước tha hồ
rộng
Sắt máu đường đi cóc hoá
tinh
Mấy thập kỷ qua chuyện đã rồi
Vần thơ mưa máu cóc phun coi
Điên đầu rửa não bao con
cháu
Thơ cóc tôn vinh nhục thế
này
Con cóc nghiến răng động lúa
đòng
Cơn giông cách mạng nước
tuôn dòng
Trôi bao hồn trẻ theo dòng
xoáy
Thân xác phơi đầy ngập núi
sông
Nhắm mắt bám chân con cóc
hoài
Nhảy qua năm bước chạy theo
dài
Dư thưà một bước đòi thiêu
cháy
Quá độ thiên đường đã thấy
ai?
Nực cười cóc cụ thơ uế xú
Ú ớ tự khen đáng mấy xu
Trái tim máu mủ từ gan mật
Để lại ngàn thu hận oán thù
24 tháng 8 năm 2008 Lu Hà
Đối với tôi Tố Hữu chỉ là một
con cóc kếch xù bên cạnh những con cóc cộng sản khác. Bây giờ ta hãy nhẩn nha
phân tích bài Bầm Ơi có phải thật sự là con cóc xấu xí giả dối không?
"Ai về thăm mẹ quê ta
Chiều nay có đứa con xa nhớ
thầm...
Bầm ơi có rét không bầm!
Heo heo gió núi, lâm thâm
mưa phùn
Bầm ra ruộng cấy bầm run
Chân lội dưới bùn, tay cấy mạ
non
Mạ non bầm cấy mấy đon
Ruột gan bầm lại thương con mấy
lần."
Tố Hữu
Ông Hữu là người miền trung
nam Việt Nam nhưng nhận vùng Trung du bắc bộ là quê mình có phải là bố láo
không?. Giống như Hồ cũng nhận Nga Xô là tổ quốc XHXN cuả y vậy. Hữu nhớ bà cụ
đã nuôi nấng Hữu và đồng bọn là có thực lòng không? Hay Hữu chỉ nhớ, bát gạo,
quả chuối, quả mướp, con gà, con vịt cuả cụ? Nếu đã nhớ như vậy sao lại còn
mang hàng loạt những bà cụ có khả năng tiền bạc ra nuôi nấng Hữu, Minh, Đồng,
Giáp ra bắn như vụ bà Cát Thành Long? Nếu người ta hỏi bạn quê ở đâu? Tất nhiên
bạn trả lời đúng nơi sinh ra bạn, hoặc là nơi tổ tiên cha mẹ họ mạc nhà mình chứ
không bạ đâu cũng nhận là quê ta như Hữu.
Mạ non bầm cấy mấy đon, ruột
gan bầm lại thương con mấy lần là phi thực tế. Không bà mẹ nào lại thương bọn
ác ôn cộng sản hơn cả con đẻ cuả mình. Đây là tư tưởng chan hoà giai cấp lưu
manh vô sản cuả Hữu.
Còn người mẹ cuả tôi mà tôi
gọi là bầm thương tôi là một sự thật, đúng như tôi miêu tả trong thơ:
"Trung du rừng cọ đồi
chè
Vẳng nghe tiếng hát đêm hè
buông xa
Con cò bay lả bay la
Cánh chim chập chững la đà
trời xanh
Đêm giông dột mái nhà tranh
Nhường con chỗ ráo bầm dành
chỗ mưa
Nuôi con chẳng quản sớm trưa
Canh gà muối lạc sớm khuya mẹ
hiền."
Lu Hà
So sánh cả hai khổ thơ giưã
tôi và Hữu thì tôi hoàn toàn không đạo văn cuả Hữu. Tình cảm cuả tôi khác Hữu
như lưả với nước, như núi cao và vực thẳm.
"
Mưa phùn ướt áo tứ thân
Mưa bao nhiêu hạt, thương bầm
bấy nhiêu!
Bầm ơi, sớm sớm chiều chiều
Thương con, bầm chớ lo nhiều
bầm nghe!
Con đi trăm núi ngàn khe
Chưa bằng muôn nỗi tái tê
lòng bầm "
Tố Hữu
Theo tôi Hữu phải học nhiều
về phương pháp làm thơ lục bát. Chữ thân không vần với chữ bầm. Đây là cưỡng vận,
thân chỉ vần với thần, bần, cần, lần, nần v.v...Ta gọi là chính vận,hiệp âm,
còn chữ thân nhảy sang bầm rõ ràng là cưỡng vận. Hữu thương bầm vì bầm mặc áo tứ
thân bị uớt do mưa phùn và bầm thương lại Hữu cả sớm lẫn chiều. Thử hỏi hai người
con cuả bà Cát Thành Long là trung đoàn trưởng vệ quốc quân , khi nghe tin mẹ
mình bị xử bắn họ có thương mẹ được như Hữu thương bà cụ cho Hữu ăn nhiều như
những giọt mưa phùn không? Cái tình cảm cuả Hữu nói trắng ra là giọng chài mồi
để kiếm cơm, moi tiền cuả mà thôi. Bà cụ đi dưới trời mưa mặc áo tứ thân chứ
không mặc áo tơi là một điều vô lý. Ngày xưa chỉ có những nhà giàu mới quần the,
khăn xếp, áo tứ thân thôi và đi đâu cũng cắp ô. Họ không thèm đội nón mặc áo
tơi, nên trong đầu Hữu mới nảy ra cái hình ảnh mưa phùn ướt áo tứ thân?
Còn tôi thương mẹ tôi và mẹ
tôi thương tôi là những hình ảnh rất Việt Nam:
"Gửi con đến tận tối
đèn
Để bầm tát nước làng bên bộn
bề
Con cò lặn lội đồng quê
Nhớ con bé nhỏ chạy về thăm
con
Tảo tần nuôi bé sữa lon
Bầm mua chim ngói muối sườn
giòn tan
Thịt thăn mắm ruốc ăn dần
Mua kèn con thổi mua quần vải
nâu
Tắm ao chớ đến chỗ sâu
Đi chơi con chớ ở lâu mẹ buồn
Thương lo cho đến bồn chồn
Yên tâm bầm nhé lo toan ruộng
vườn“
Lu Hà
Thời gian này, nhà tôi được
chia ruộng đất và bầm tôi thường gửi tôi ở nhà bà Biểu Thân để đi làm tổ đổi
công, tôi cũng khoảng 3 tuổi hoặc 4 tuổi và cũng là thời gian bà Cát Thành Long
mẹ nuôi cuả Hữu, Đồng, Minh , Chinh, Giáp v.v... bị xử bắn.
"Con đi đánh giặc mười
năm
Chưa bằng khó nhọc đời bầm
sáu mươi.
Con ra tiền tuyến xa xôi
Yêu bầm yêu nước, cả đôi mẹ
hiền.
Nhớ thương con bầm yên tâm nhé
Bầm của con, mẹ Vệ quốc
quân.
Con đi xa cũng như gần
Anh em đồng chí quây quần là
con."
Tố Hữu
Gớm Hữu đi đánh giặc mười
năm là bố láo. Bài thơ làm năm 1948 thì Hữu đánh giặc nào 10 năm? Rõ ràng là
thơ tuyên truyền, cố biến báo cho hợp với trên là bầm thì dưới là năm?
Năm 1948 là năm Hồ theo Tàu
đánh Pháp mà năm 1946 còn ký hiệp định sơ bộ hoà hoãn rước Pháp quay trở lại. Hữu
đánh giặc 10 năm là ám chỉ các đảng phái quốc gia yêu nước là giặc?
Còn tôi, chẳng coi ai là giặc
cả. Bầm nuôi tôi khôn lớn chưa đủ 18 tuổi bị bắt đi làm lính nghiã vụ quân sự
là một sự thật. tôi không lươn lẹo trí trá như Hữu
“Nuôi cho khoẻ mạnh lớn khôn
Bé còn đi học bảng son đợi
nào
Con bầm nuôi mộng lớn lao
Than ôi! Chẳng được tự hào
nước non
Cơ đồ một mảnh tâm hồn
Bầm ơi! Đằng đẵng hoàng hôn
u buồn
Tro tàn lơ lửng sườn non
Tấm thân ma daị Trường Sơn
đoạ đầy
Muỗi rừng bọ chó một bầy
Thi nhau xé xác thân gày bầm
ơi!
Hoa na xoan rụng vàng rơi
Con chim nhảy nhót trêu
ngươi mẹ già
Bầm tôi nước mắt đầm đià
Đầm làng sớm tối bên rìa cầu
trơn
Cầu xin Đức Phật ban ơn
Dang tay phù trợ giang sơn
quang hà"
Lu Hà
Ta hãy tiếp tục đọc xem Hữu
trần quấy như thế nào?
"Bầm yêu con, yêu luôn
đồng chí
Bầm quý con, bầm quý anh em.
Bầm ơi, liền khúc ruột mềm
Có con có mẹ, còn thêm đồng
bào
Con đi mỗi bước gian lao
Xa bầm nhưng lại có bao
nhiêu bầm!
Bao bà cụ từ tâm như mẹ
Yêu quý con như đẻ con ra.
Cho con nào áo nào quà
Cho củi con sưởi, cho nhà
con ngơi.
Con đi, con lớn lên rồi
Chỉ thương bầm ở nhà ngồi nhớ
con!
Nhớ con, bầm nhé đừng buồn
Giặc tan, con lại sớm hôm
cùng bầm.
Mẹ già tóc bạc hoa râm
Chiều nay chắc cũng nghe thầm
tiếng con..."
Tố Hữu
Tố Hữu
Qua đoạn thơ cuối này ta cũng
đủ biết khả năng làm thơ cuả Hữu tầm thương thôi. Đang làm thơ lục bát lại chen
cả song thất vào, chứng tỏ Hữu bí thơ, tối vần, bị líu lưỡi mà vần thơ không
thoát, không mạch lạc. Vì tình cảm cuả Hữu với bà bầm có phải là tình cảm thật
đâu mà chỉ là thủ đoạn tuyên truyền rẻ tiền mà thôi. Hựũ làm thơ không thông
thoáng bài thơ tủn mủn ngắn như vậy nhưng luôn cưỡng vận: chữ buồn có vần với
hôm đậu? Cả bài thơ Hữu toàn kể lễ về chiến lợi phẩm giả nghèo giả khổ ăn mày
dân, xin quà, xin củi v.v... rồi lại khủng bố đàn áp dân theo kiểu chuyên chính
vô sản là một sự mâu thuẫn xin, cho và ăn cướp chiếm đoạt cuả dân.
Mẹ cuả tôi là mẹ thật, bầm
cuả tôi là bầm thật nên suy tư cảm xúc cuả tôi trái ngược với cái kiểu làm thơ
trí trá như Hữu. Cho nên cái người mạo danh là tên Cam không thể chụp mũ phỉ
báng tôi vô lý như vậy là tôi thuởng thơ cuả Hữu.
"Ba năm vàng vọt màu da
Giật mình sừng sững như ma
hiện hồn
Mẹ già thảng thốt bồn chồn
Hai hàng nước mắt trào tuôn
nghẹn ngào
Con còn sống thật hay sao?
Biệt vô âm tín biết bao
trăng tròn
Đoán già rồi laị đoán non
Não nùng bài vị bà con xa gần
Miền Nam hồn lạc Bắc phần
Ghi công tấm bảng khóc than
gửi về
Tự nhiên gió núi miền quê
Con bầm từ nẻo sơn khê laị
nhà
Mừng vui sầu tủi nhạt nhoà
Ngóng con đã mấy muà hoa thu
vàng
Hầu bao chẳng tiếc chẳng
màng
Con ăn laị sức xóm làng đầy
vơi...
Còn người còn của con ơi!
Con còn sống xót phúc đời chân
như
Bồ câu cách thủy chín dừ
Thêm mùi ngải cứu trứng gà
cá chiên
Ăn đi hồi sức tráng niên
Nghìn thu thương bóng mẹ hiền
Trung du
Ngày nay sống ở Châu Âu
Vài ba thập kỷ âu sầu nhớ
con
Nhớ thương mẹ nhé đừng buồn
Mưu sinh hạnh phúc con luôn vắng
nhà
Nửa vòng trái đất bao la
Nỗi niềm cố quận xót xa ngậm ngùi!
Nửa vòng trái đất bao la
Nỗi niềm cố quận xót xa ngậm ngùi!
Lu Hà
Chú Thích: Năm 2008 mẫu thân
cuả tôi còn sống
2008 Lu Hà
Kết Luận:
Bầm ơi! là tiếng gọi Mẹ cuả
dân miền Trung du bắc bộ, như trong Nam gọi là Má, các vùng khác gọi là Mệ, hay
Mạ, hay Mẹ gì đó. Tôi sinh ra gọi Bầm quen rồi, từ nhỏ tôi vẫn gọi như vậy. Bầm
Ơi! là tôi gọi Mẹ tôi có dính dáng gì với ông Tố Hữu gọi bà Cát Thành Long (
Nguyễn Thị Năm ) đã có công nuôi ông và những người cộng sản nằm vùng như Hồ, Đồng,
Chinh, Giáp v.v… sau bắn bỏ là chuyện nợ máu cuả cộng sản với gai đình bà Cát
Thành Long. Riêng ông Hữu gọi bầm ơi! là xí phần rồi hay sao? Như chuyện yêu nước
thì ai là người dân đều có quyền yêu nước cả, đâu chỉ có cộng sản mới độc quyền
yêu nước? Chuyện có người thích thơ Tố Hữu là quyền riêng cuả họ. Tôi thương bầm
tôi và tôi làm thơ gọi bầm ơi thì liên quan gì đến ông Hữu? Thế mà có người phỉ
báng hạ nhục tôi vì chữ gọi Bầm Ơi là tiêu đề bài thơ lục bát cuả tôi. Nên biét
rằng tôi viết bầm ơi là cảm xúc cá nhân tôi. Thế mà có người vu cáo tôi viết Bầm
Ơi là muốn nổi danh vượt mặt ông Hữu cuả họ, và y vội cuống lên mà phát khùng
phát dại như vậy? Y vô cớ còn xỉ nhục cả một người bạn cuả tôi chuyên viết bài
phê phán chế độ độc tài.
Cam như là một nhân vật bất
hảo, hư ảo trên mạng. Y có thể tên là Nguyễn Văn Kèo, Trần thị Cột, điều đó ta
không cần biết. Điều lý thú là y xuất hiện trên mạng như một con chó điên giữ
xác cho ông Hồ Chí Minh. Lúc thì y ư ử nằm gậm trạn suả chửi cộng sản vu vơ vài
câu để lấy điểm dễ bề trà trộn chui rúc trong cộng đồng dân mạng. Y chửi Nguyễn
Tấn Dũng, Hồ Cẩm Đào, Nguyễn Phú Trọng bằng những từ tục tần vô thưởng vô phạt
cuả bọn đá cá lăn dưa dưới chân cầu ông Lãnh. Nhưng khi một ai đó viết bài phân
tích những tôi trạng buốn dân bán nước cuả Hồ, Đồng, Dũng, Triết, Mạnh, Trọng
trên cơ sở khách quen khoa học có lý có tình thì y lại lồng len chống phá, ăn
nói thô bỉ như Chí Phèo, Tám Bính, Xuân Tóc Đỏ, Năm Cam, Tư Rỗ, Ba Sẹo v.v… để
lăng mạ người đó. Qua đó ta cũng hiểu phương thức làm việc cuả bầy công an mạng
chó cún theo thủ đoạn cương nhu, chỉ phụ hoạ hưởng ứng chống cộng ở những cái
vu vơ, hay những câu chửi tục tằn.... Còn những điểm chính có ý nghiã thức tỉnh,
kêu gọi thì Cam và đồng bọn lại chia nhau chống phá quyết liệt.
Tôi cố gắng nghiên cứu não
trạng thủ đoạn cuả bọn người bất nhân hèn mọn này để cô đọng lại thành những vần
thơ. Tôi rất thích nói ít, viết ít chỉ vài chữ cũng mô tả những gì mình muốn
nói, tránh nói nhiều, nói dài loãng ý đi xa đề, xa mục đích chính và dễ gây ra
sự ngộ nhận hiểu lầm. Đồng thời tôi rất ngưỡng mộ những bài viết phân tích cuả
các tác giả Lão Móc, Phạm Thị Oanh Yến, Lê Văn Ấn, Đinh Thạch Bích, tuy dài
nhưng đọc không ngán và viết không thiếu hay thưà, nhìn chung là bố cục toàn cảnh
trọn vẹn chứ không như kiểu viết xã luận cứ miên man dài dằng dặc mà cả ngót gần
thế kỷ nay vẫn một nội dung như ở Việt Nam do đảng cộng sản chỉ đạọ mà ông Đinh
Thạch Bích thường chế nhạo: Nguyễn Như Cu tức là Cũ Như Nguyên.
13.8.2011 Lu Hà
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen