Hôm nay ở quê nhà, anh em họ mạc
giỗ 49 ngày của mẹ tôi. Nhưng tôi cứ thẩn thơ nghĩ mãi tự trách mình là đưá con
chả ra gì? Bởi vì ngày giỗ mẹ, mà chẳng làm mâm cơm cúng bái gì theo tục lệ như
ở Việt Nam. Chỉ gửi một số tiền về mai táng là xong thôi ư? Thực ra mẹ tôi sống
đến 85 tuổi cũng là thượng thọ lắm rồi, chứ có phải chết non đâu mà nuối tiếc
ân hận với đời?

BÌNH THƠ LUẬN VĂN VIỆT NAM (binhtholuanvanvietnam.blogspot.com) Thơ văn tôi viết, chỉ mong qúy vị nếu muốn trích dẫn xin ghi rõ đúng ngày tháng tôi sáng tác để tiện việc tra cứu đối chiếu với hoàn cảnh lịch sử, xuất xứ nào dẫn tới những cảm xúc sáng tạo này. Xin gửi lời chào thân ái và trân trọng tới cộng đồng mạng, tới những người con mang dòng máu Lạc Hồng.
Mittwoch, 13. Dezember 2017
Lại Bàn Về Hiện Tượng Ngô Bảo Châu
Trích: "Sự khác nhau giữa học hàm và học vị
là ở chỗ: Học vị là do học tập, nghiên cứu và thi cử bảo vệ luận án, luận văn,
đồ án tốt nghiệp mà có; còn học hàm là do Hội đồng khoa học bầu ra các nhà khoa
học và giảng viên đại học hoặc trao chức danh này. Thường các học hàm hay chức
danh phải có học vị nhất định. Khi nhắc đến một người nào đó hoạt động trong
lĩnh vực đào tạo, nghiên cứu thì người ta nêu cả học hàm (professor,...) và học
vị (Dortor,..) rồi mới đến tên người đó.
Hồi Chuông Cảnh Tỉnh
Tối qua lên mạng vô tình tôi có đọc lá thư của anh Trần Mạnh
Hảo, gửi cho ông bộ trưởng giáo dục và đào tạo của nhà nước cộng sản Việt Nam
phàn nàn kêu ca về cách dạy dỗ con em chúng ta hiện nay, nhất là trong môn học
quốc văn, phàn nàn về nền văn chương học vấn của ta đã xuống cấp kém cỏi vô
cùng.
Hồ Chí Minh Trở Thành Bái Vật
Hồ Chí Minh đã chết từ
lâu. Thời gian hơn 40 năm qua, cũng bằng tuổi thọ của người anh hùng vinh quang
cuả dân tộc là vua Quang Trung. Kể cả ngày sinh cuả Hồ tính ra là 120 năm. Như
vậy dài hơn cả một thế kỷ từ khi sinh ra Hồ Chí Minh. Nhưng người Việt Nam vẫn
cứ dai dẳng như điả đói ,để phụng thờ Hồ, một con người đầy tội lỗi, trần trụi,
ô nhục, vô liêm sỉ có một không hai cuả lịch sử Việt Nam và lịch sử loài người.
Hitler,
Đôi Mắt Buồn Của Nguyễn Thu Trâm
Tôi không nén nổi xúc
động, khi nhìn thấy bức ảnh của cô Nguyễn Thu Trâm với đôi mắt to đẹp nhưng trầm
buồn u uất của cô. Thu Trâm đã thể hiện nỗi lòng mình qua bài báo: "Nhận định
về cộng sản qua vụ bắt cóc: hèn, khiếp nhược và tàn ác"
Con Người Sinh Ra Là Của Thế Giới Tự Do
Tôi
được may mắn sinh dưới trời đất, là nhờ bởi tinh cha huyết mẹ, tôi thừa kế tình
thương yêu của cha mẹ tôi và chỉ biết trên đầu tôi là bầu trời tự do. Dưới chân
tôi là một dải đất mông mà Tổ Phụ cuả tôi là ông Adam và bà Eva đã để lại cho
tôi và hàng tỉ người khác. Nếu là người Việt Nam nói riêng thì Tổ Phụ tôi là
ông Lạc Long Quân và bà Âu Cơ.
Chống Giặc Tàu Kiểu Gì Lạ Vậy?
Bài viết của Lão Móc hay, ăn Tết cổ
truyền là để bảo vệ nền văn hóa, văn phong của dân tộc cũng giống như mạch nước
giếng cuả nhà ông John Sanford, hay cách nuôi dạy con cái của người Do Thái
(Jude) là bảo toàn tiếng Hebräisch trong gia đình. Nét văn hoá sinh hoạt của
người Do thái dễ nhận ra dù cho họ có giải giác khắp điạ cầu: đàn ông hay con
trai ai cũng đội một cái kipa trên đầu, đến tuổi có râu thì để mai dài thườn
thượt,
Cảm Nghĩ Về Bức Tranh Biếm Hoạ Trên Báo Tổ Quốc
Ông Nguyễn Tuấn đã cho đăng bức
tranh biếm hoạ hai con chó đực và cái đéo nhau trên bàn ngoại giao dưới hình quốc
huy nhà nước CHXHCNVN để ám chỉ sự cấu kết bất luân, bất chấp nhân tâm liêm sỉ
cuả ông chủ hành pháp là thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng và bà Phương Nga là một phát
ngôn viên của cơ quan ngoại giao. Bức tranh biếm hoạ
Bàn Về Chữ “Nứng” Trong Văn Chương Và Nghệ Thuật
Nhiều người có thể cho tôi vớ vẩn dâm đãng thiếu tư cách,
nhân phẩm kém. Đời thiếu gì chuyện cần bàn mà bây giờ lại đi bàn về chữ “ nứng“
một chữ rất tục tữu dâm ô qúa độ ai cũng ngại, né tránh không dám nói đến mà có
nói là thay cho lời chửi rủa khinh miệt vì không còn chữ nào xứng đáng với tâm
trạng oán hận căm ghét của mình với ai đó. Người cộng sản đã nắm bắt được yếu
tố tâm lý này. Họ đã dùng dục tính như một
Ác Hơn Thời Trung Cổ
Các cơ quan chính quyền
tỉnh Đồng Nai bắt giam trái phép ông Nguyễn Hữu Cầu tổng cộng 34 năm tù khổ
sai. Chính thức 28 năm, còn 6 năm tù cải tạo, vì có một thời gian tham gia quân lực Việt
Nam cộng hoà. Cách hành xử theo kiểu luật rừng như vậy còn dã man hơn thời
trung cổ.
Thời trung cổ là thời
kỳ chiếm hữu nô lệ cách ta khoảng hơn hai nghìn năm. Cái gọi là lịch sử 5 bước
cóc nhảy của Các Mác và Ăng Ghen buộc ta
phai coi như luận điệu của một đại Chí Phèo.
Tâm Sự Văn Thơ Cùng Hòa Đàm Trên Mạng Facebook
Hoà Đàm:Huynh à! Khi
trước Anh nói em nên học luật thơ đường, em nghe lời nhưng thấy khó quá...chưa
thưc hiện đươc. Em nói thật nhé, có thể em sai : Nhưng đoc thơ đường em cứ nghĩ
tác giả ngoài 70 Anh à. Như MHT, đùng một cái đổi qua thơ đường nên có những
bài sáng tác của MHT trở nên già nua ghê luôn, em cũng thich thơ chị ấy lắm, rất
rõ chị ta nữa nên hơi bực mình sao lại trở thành bà già làm gì ...? Vì biết MHT
Tâm Sự Thi Ca Với Nữ Sĩ Thi Nguyên
Mới
sáng bảnh mắt ra mở trang Facebook thấy ngay bài thơ của Thi Nguyên, lại là thơ
đường nên huynh đáp lễ lại bằng bài hoạ để tỏ tấm thịnh tình. Huynh phải gồng
mình lên để đỡ đủ chiêu thức thơ phú cuả các tỉ muội cô nương nhà Thi Nguyên
Vạn
Cánh Hoa Rơi
Nhoà nhạt
cánh sen vạn ngóng trông...
Diệt
nguyên bình nội cỏ tâm đồng...
Tâm Hồn Một Nữ Thi Sĩ Thanh Cao
Ngày xưa có 7 vị Thất
Hiền. "Trúc Lâm Thất Hiền" là thành ngữ dùng để chỉ bảy người hiền
sinh sống vào khoảng cuối đời nhà Ngụy, đầu nhà Tấn ở bên Tàu vào thời gian giữa những năm 200 - 300 sau
Tây Lịch . Bảy người hiền đó là các ông :
Nguyễn Tịch, Kê Khang, Lưu Linh, Sơn Đào, Hướng Tú, Vương Nhung, Nguyễn
Hàm
Tại Sao Cần Phải Làm Thơ Đấu Tranh Mà Không Chìm Đắm Trong Thơ Tình?
Kim Anh Le: "Em
xin cám ơn các nhà thi sĩ đấu tranh như Hoàng Nhật Thơ, Lu Hà và Cô Nhung
Trương, đã lưu lại những vần thơ rất hay, rất ý nghĩa và đầy hào khí của giống
dân Âu Lạc, con cháu của Hai Bà Trưng, BàTriệu, Lý thường Kiệt, Trần Hưng Đạo,
Lê Lợi Quang Trung....Những trái tim đang ôm ấp mối lo của mẹ VN, những trái
tim sôi sục căm hờn trước hoạ ngoại xâm, trước cái hèn của bọn CSVN. Một đám
người phi nhân ác với dân, bưng bô cho giặc!
Sông Của Tế Hanh Và Sông Của Tôi
Viết tặng Hoà Đàm
Tôi sinh ở thượng du Bắc
Bộ
Có con sông ngầu đỏ
phù sa
Đôi khi lại rất hiền
hoà
Nước xanh biêng biếc
nhạt nhoà hồn tôi
Mục Đích Của Văn Thơ Và Bản Chất Của Tuyên Truyền Cộng Sản
Có một nữ văn sĩ tên
là Hoà Đàm đã hỏi tôi: Vì sao thơ anh buồn? Vậy tôi cũng muốn tâm sự với Hoà
Đàm, các văn thi sĩ khác và bạn đọc xa gần về quan niệm cuả tôi về văn thơ và mục
đích cuả nó ngoài ra còn mở rộng thêm về bản chất tuyên truyền phản văn thơ cuả
người cộng sản.
Tâm Sự Với Nữ Thi Sĩ Mai Hoài Thu " Chén Rượu Đời "
Mai Hoài Thu làm bài thơ "Chén Rượu Đời" và gửi vào trang của tôi
trên mạng Facebook. Tôi đã đọc cảm nhận ra nỗi lòng cuả Thu và tôi đã cảm tác
luôn. Qua chén rượi đời ,Thu buồn về nhân tình thế thái và cũng xót xa cho cảnh
ngộ cuả mình.
"Nhân tình thế thái thay màu áo,
"Nhân tình thế thái thay màu áo,
Tình bạc, nghĩa tàn, hết
nhớ nhau!"
Hịch Tôi Tớ Của Nguyễn Thuận Phẩm - Thể Loại Hài Văn
(Ta
cùng các bạn sinh ratrong thời bình. Ngó thấy bọn cặn bã nghênh ngang chửi càn.
Uốn lưỡi cú diều màsỉ mắng Bác Hồ)
Dịch: Ta cùng các bạn sinh ra là quái thai cuả chế
độ cộng sản. Ngó thấy sứ Tàu mà cam tâm liếm gót. Nhìn thế giới văn minh tiến
lên mà sùi bọt mép. Nghe thiên hạ lên án già Hồ mà tim đập chân run.
Đôi Dòng Tâm Sự Về Thi Ca Với Nhà Thơ Mạc Phương Đình
Câu chuyện dẫn dắt với
nhà thơ Mạc Phương Đình bắt đầu từ bài thơ tôi tặng bạn thơ nữ tên là Liên Lưu:
Mộng Hồn Xa Xăm
tặng Liên Lưu sau khi
đọc bài: Anh Hãy Gọi Cho Em...!
Con chim khách đầu hồi
réo rắt
Bỗng dưng em nháy mắt
mấy lần
ĐÔI DÒNG SUY NGHĨ VỀ TƯỚNG GIÁP QUA BÀI VIẾT CỦA NHÀ BÁO BÙI TÍN
Dũng cảm nhận
cái sai và không được sống hèn là đức tính tối quan trong về nhân cách của một
vị tướng. Người ta đồn tướng Giáp là một thiên tài quân sự, hay ông Hồ Chí Minh
là danh nhân văn hoá của thế giới đã được Liên hợp quốc truy phong? Nhưng đó chỉ
là tin đồn thổi thôi. Nếu qủa thực có chuyện này thì văn bằng truy phong, đảng
Đàm Đạo Thơ Văn Cùng Nữ Thi Sĩ Thi Nguyên
Nhân dịp nữ thi sĩ Thi
Nguyên tự biên tự diễn một băng clip trên mạng về tiết mục ngâm thơ mình và cuả
các bạn thơ. Tôi đã xem và đã đàm đạo về thơ ca với Thi Nguyên.
Thi Nguyên: Một vị Đại
Giác đã từng nói rằng...
« nếu việc ta làm mà
có lợi cho người, cho mình và được người trí tán thán thì ta nên làm...»
ĐÔI DÒNG SUY NGHĨ VỀ TƯỚNG GIÁP QUA BÀI VIẾT CỦA NHÀ BÁO BÙI TÍN
Dũng cảm nhận
cái sai và không được sống hèn là đức tính tối quan trong về nhân cách của một
vị tướng. Người ta đồn tướng Giáp là một thiên tài quân sự, hay ông Hồ Chí Minh
là danh nhân văn hoá của thế giới đã được Liên hợp quốc truy phong? Nhưng đó chỉ
là tin đồn thổi thôi. Nếu qủa thực có chuyện này thì văn bằng truy phong, đảng
Đi Nằm Viện Vì Làm Thơ
Hòa Đàm một nữ văn sĩ
trẻ gửi Email cho tôi:" Em khổ quá anh ơi! Phải đi nằm viện vì đầu óc em
quá căng thẳng vì làm thơ và còn công việc ở Sở lại bề bộn. Anh là một thi sĩ hãy đọc hộ em hai bài thơ em làm hay dở ở chỗ
nào mà người ta đòi xoá thơ em đi, công kích phỉ báng em và cấm em không được gửi
thơ vào facebook và cấm cả em không được đăng thơ anh vào trang cuả họ? Có nhiều
người nài nỉ muốn làm quen kết bạn với em, rồi lại cấm em không được làm thơ
quá tự do tư tưởng như vậy. Em phiền não quá anh ơi!
Đã Ngu Lại Hấp
Tôi rất khó chịu một
người hai ba bút danh, lấy tên là Vodung61 nguồn gốc không rõ ràng đột nhập vào
trang nhà của tôi. Ông ta làm bài thơ tên đề " Dam Bo Chet "không có
dấu. Tôi ghi lại là Đám Bọ Chét cho nó rành mạch. Người này cũng có đăng ký với
trang Web cuả Cơ Sở Văn Thơ Lạc Việt và cũng có được một trang riêng hẳn hoi lấy
tên là Vodung61. Tôi chả có thời gian và hơi sức đâu tò mò vào đọc để làm gì?
Nhưng ông
Chuyện Đời Từ Nguyễn Thuần Tân Đến Cô “ V Gìa“
Lý do động lực
nào thúc đẩy tôi cảm tác bài: “ Đời Vắng Em Rồi “ của Vũ Hoàng Chương?
Một kinh nghiệm nhỏ qua văn chương muốn bàn thêm về phương thức nhận xét phán đoán tâm lý, tư cách, tâm địa nham hiểm của con người. Hoa hồng đẹp nhưng nó có gai. Bãi phân tươi sẽ lắm ruồi bâu. Đĩa hồng đào xin mời tao nhân mặc khách tuy hiếm hoi, nhưng mà cao qúy với những tâm hồn sôi nổi sống mãi với thời gian
Bóng Tà Chiều Đông
Một kinh nghiệm nhỏ qua văn chương muốn bàn thêm về phương thức nhận xét phán đoán tâm lý, tư cách, tâm địa nham hiểm của con người. Hoa hồng đẹp nhưng nó có gai. Bãi phân tươi sẽ lắm ruồi bâu. Đĩa hồng đào xin mời tao nhân mặc khách tuy hiếm hoi, nhưng mà cao qúy với những tâm hồn sôi nổi sống mãi với thời gian
Bóng Tà Chiều Đông
Dập dìu biển
nước gợn sầu
Niềm thương nỗi
nhớ buồn rầu giọt mưa
Lắng nghe
gió gọi lưa thưa
Nắm tay lần
cuối tiễn đưa qua cầu
Giang hồ
thôi vĩnh biệt nhau
Trời Âu trôi
giạt mái đầu điêu linh
Phong vân lận
đận duyên tình
Giai nhân dặm
nẻo viễn trình phút giây
Dừng chân
quan ải đắng cay
Đêm nay tri
ngộ vui vầy gối nhung
Dạt dào
hương ngát hoa dung
Ngọn đèn hư ảo
trập trùng gió mây
Chập chờn
trăng lạnh sương ngây
Sầu chung
lưu lạc hương say canh dài
Ái ân lơi lả
Liễu Trai
Ra đi chẳng
hẹn ngày mai trở về
Rượu đào dàn
dụa đê mê
Rồi đây lửa
tắt ê chề bình khô
Vắng em hồn
lạc bơ vơ
Còn ai say nữa
mộng mơ lỡ làng
Lối tìm mờ mịt
dạm băng
Bến nào hải
ngoại quê nàng xa xôi
Tuyết rơi
tràn ngập phương trời
Lòng tang trắng
xóa hồi hồi xót xa
Tương tư
châu lệ mưa sa
Hoàng hôn
hiu quạnh bóng tà chiều đông
Nửa đêm trời
nổi cơn giông
Sóng lòng
gào thét bi thương não nùng!
cảm tác thơ
Vũ Hoàng Chương: Đời Vắng Em Rồi
23.10.2012
Lu Hà
Nguyên tác
thơ Vũ Hoàng Chương:
Đời Vắng Em
Rồi
Sóng dậy đìu
hiu biển dấy sầu,
Lênh đênh
thương nhớ dạt trời Âu.
Thôi rồi, tay
nắm tay lần cuối,
Chia nẻo
giang hồ vĩnh biệt nhau.
Trai lỡ
phong vân gái lỡ tình,
Này đêm tri
ngộ xót điêulinh,
Niềm quê sực
thức lòng quan ải,
Giây lát dừng
chân cuộc viễn trình
Tóc xoã tơ
vàng nệm gối nhung
Đây chiều
hương ngát lá hoa dung,
Sóng đôi kề
ngọn đèn hư ảo,
Mơ kiếp nào
xưa đã vợ chồng.
Quán rượu liền
đêm chuốcđắng cay.
Buồn mưa,
trăng lạnh: nắng,hoa gầy
Nắng mưa đã
trải tình nhânthế
Lưu lạc sầu
chung một hướngsay.
Gặp gỡ chừng
như truyện LiêuTrai.
Ra đi chẳng
hứa một ngàymai.
Em ơi! lửa tắt
bình khôrượu,
Đời vắng em
rồi say với ai?
Phương Âu mờ
mịt lối quêNàng
Trăng nước
âm thầm vạn dặm tang
Ghé bến nào
đây, người hải ngoại
Chiều sương
mặt bể có mơ màng?
Tuyết xuống
phương nào, lạnhlắm không?
Mà đây lòng
trắng một mùa đông
Tương tư nổi
đuốc thâu canhđợi,
Thoảng gió…
trà mi động mấybông
Vũ Hoàng
Chương
Cơn Say Ảo Vọng
Chuyển thể từ
thơ tự do Vũ Hoàng Chương: Say Đi Em
Điệu kèn biếc
quay cuồng hương phấn
Khúc nhạc hồng
phấn chấn mê ly
Ôm nhau ngất
ngưởng đôi người
Đầu xanh lận
đận ngậm ngùi xót thương
Càng thổn thức
vấn vương tê dại
Người hoa
xưa chăn gối má kề
Mà nay bao nỗi
chán chề
Tình xuân đã
héo hết rồi yêu đương
Hồn bả lả
nhưng chân chân còn dẻo
Khúc nghê
thường cuộc rượu lẳng lơ
Lòng nghiêng
tràn hết tim yêu
Ánh đèn tha
thiết nuột nà dáng tơ
Chân lả lướt
đê mê loạng choạng
Cánh tay hờ
gợn sóng âm ba
Hoang vu hồn
gửi bao la
Ánh đèn phai
nhạt ngẩn ngơ má đào
Hãy gượng dậy
mặt hoa da phấn
Dựa bờ vai đừng
thẹn giai nhân
Tiến lùi lạc
điệu đôi chân
Xiết tay ghì
chặt toàn thân đã mềm
Trên sàn gỗ
êm đềm lảo đảo
Nhớ làm chi
sóng gió ta bà
Say đi rượu
vẫn chờ ta
Mềm môi uống
mãi mắt hoa sương mờ
Thân mềm mại
còn chưa chuếnh choáng
Cuối chân trời
phóng đãng người ơi!
Khát khao hồn
vẫn chửa say
Cung đàn
nghiêng ngả lả lơi điên rồ
Rượu, rượu nữa
làm sao quên hết
Trong cơn
say thảm thiết bi ai
Sắc màu lướt
mướt buồn trôi
Có ai hư ảnh
kề môi rã rời...
Quay cuồng
loạn đất trời nghiêng ngả
Trong men
say bén lửa em ơi!
Thành Sầu lệ
đổ tuôn rơi
Tìm trong ảo
vọng u hoài chiều thu!
13.11.2010
Lu Hà
Nhận xét:
Hai bài Đời Vắng Em Rồi và Say Đi Em của
Vũ Hoàng Chương, nghe nói nhiều người khen hay nên tôi mới có thú tìm đọc và cảm
tác, cảm hứng luôn. Lần đầu tiên hôm nay tự dưng hứng lên tôi mới đọc và tâm hồn
tôi cũng ngất ngư lảo đảo say thơ, say men tình như Vũ Hoàng Chương.
Âu cũng là
cái duyên thơ với Vũ Hoàng Chương và cũng do nhiều sự cố hoàn cảnh run đẩy mà
ra. Chả là lâu lắm trên trang mạng Facebook này có một chú bò vàng dáng vẻ như
công an mạng rất háo danh thèm khát sôi sục muốn được người ta khen thơ mình
hay, bốc mình lên cao. Sao mà tụi văn sĩ bồi bút cóc nhái cộng sản chúng nó giống
nhau thế nhỉ? Một vạn thằng đều giống nhau chằn chặn cả vạn, cứ như vạn cái bát
vừa mới ra lò, như trăm ngón tay đều chặt cụt như nhau cả trăm. Nên tôi ngờ vực
chú này gian manh thành lập cả một tổ fun để chuyên nhấn chuột like cho chú và
những bài thơ dở ngô dở ngọng hạng bét của chú để làm nhiễu loạn tâm thức trí
tuệ thanh thiếu niên Việt Nam hay chính chú làm chủ mấy máy tính và tự nhấn chuột
“ thích- like „ cho mình, để vờn mấy cô kiều nữ và mồi chài dân cư mạng trong công
tác văn hoá dân vận tuyên truyền cách mạng của chú ?
Tôi hay làm
thơ tặng hoặc cảm tác thơ của một cô kiều nữ mà tôi mến, hay hàng trăm cô nàng khác trên mạng facebook
này. Chú bò vàng này cứ gióng giả lèm bèm mỉa mai mới bực kia chứ. Chuyện tình cảm
nam nữ trai gái đàn ông đàn bà làm thơ vì nhau, tặng nhau là việc của người ta
thì dính dáng gì đến chú mà chú cứ hằn học cay cú với tôi hoài?
Chú bảo làm
thơ ít thôi mới hay, để lưu danh thiên sử như chú chẳng hạn thơ chú giàu ý tưởng
gần như Vũ Hoàng Chương và chú khoe với một cô nương nọ đại ý: Các fun nườm nượp
lũ lượt hết tốp này đến tốp khác đến thăm trang nhà anh và tôi phải ghen tỵ với
tài làm thơ của chú. Chú bảo: Anh không thể nào chịu đựng nổi, em đã đăng thơ của
anh bên cạnh thằng già ấy vào trang của em. Thằng già ấy nó xấu xí như vậy đâu
có trẻ trung như anh mà em cứ bám hoài?
Mà chắc gì
tôi đã già hơn chú, tuổi tác có thể cao hơn chú là cái chắc. Nhưng chú cứ lấy bụng
tiểu nhân đo lòng quân tử kiểu như vậy đó? Tôi đâu có thèm đọc thơ hút thuốc
lào vặt đánh rắm rong của chú mà ghen với chẳng tỵ?
Thực ra tôi
ít thời gian vào trang của người khác kể
cả các cô kiều nữ kia mà tôi mến mộ. Chỉ trừ các cô ấy gửi thơ của cô vào trang của tôi? Thật vậy đấy, ngay cả cô
kiều nữ kia tôi cũng ít sang thăm đọc. Tôi chỉ có thăm thú đọc thơ ở những
trang điển tích và thơ cuả các danh nhân cổ và những người đã có tiếng tăm
trong lịch sử văn đàn v. v... Còn cô nương này lại ngây thơ nhầm lẫn quá mức tưởng
tượng cho là tôi với chú bò vàng này bất đồng tranh cãi nhau vì cô ta.
Vì cái gì?
Vì sắc đẹp, vì tài làm thơ, vì tiền bạc, vì danh vọng? Tất cả đều trật hết. Tôi
đâu phải loại người như vậy? Cái tôi mến mộ cô hay là khám phá ra ở ai đó có
chiều sâu tâm thức, có khả năng phát triển thi hứng dồi dào, nếu là một người
phụ nữ đẹp thì càng tốt, càng làm tôi ngưỡng mộ. Tôi có phải thái giám như anh
chàng thi sĩ Xuân Diệu đâu mà chả thích phụ nữ đẹp? Nên tôi thích làm thơ với
cô ta là để nâng đỡ động viên cô và bản thân tôi cũng có thú cảm kiếm chút
hương thừa và tạo cảm hứng sáng tác. Mà chinh bản thân cô ta đã bao giờ đọc một
dòng nào, comment nào của tôi tranh cãi với anh chàng kia mà dám hồ đồ bảo tôi
tranh cãi? Tôi có bao giờ công khai viết trên mạng thằng Tân thế này thằng Tân
thế kia vào trang của cô ta đâu? Nếu có tranh cãi thì chính bản thân cô ta tranh
cãi với nó. Còn tôi đâu thèm tranh cãi với con chó ghẻ bất tài lưu manh đó?
Ở đời ngán
nhất chuyện hiểu lầm. Người ta gọi là hồng nhan tri kỷ nghĩa là giai nhân, văn
nhân, hiệp sĩ luôn khát khao có một bậc nữ nhân hiểu được lòng mình để tri âm
tri kỷ tri bỉ. Nếu chẳng may gặp phải người hết chuyện này hiểu lầm đến chuyện
khác toàn hiểu lầm mình, một chuỗi
dài toàn hiểu lầm cả, hiểu lầm cả lời thơ người ta viết tốt cho mình, vui với
mình, thưởng ngoạn trêu ghẹo theo kiểu nam nữ
tình tứ với mình thì dù có là tiên nữ giáng trần cũng làm tôi ngán ngẩm.
Tôi cảm thấy mình vô duyên, bỗng dưng tôi vớ vẩn thành là một ngã ngu ngơ lại đi giao du với người chuyên làm đầu sai, thừa sai cho kẻ khác, để cho thiên hạ xúi bẩy xỏ mũi nghĩ sai về mình. Tôi có cảm giác cô ta hoàn toàn chẳng hiểu gì về tôi, có thể vô cảm với những bài thơ tôi tặng, có thể cô ta đã có chồng nên cô ta không hiểu hết những tình cảm chân thành tâm linh của tôi một người Việt Nam nhân bản trong lời thơ? Tại sao cô ta lại coi tôi như một ngã tranh gái với thằng Cam đểu kia, cá mè một lưá ù xoẹ đàn ông ai cũng máu gái cả. Ai cũng vì gái mà gây gổ với nhau? Cô ta quên mất tôi là một thi sĩ tình thơ một tao nhân mặc khách trời sinh ra để chu du bốn bể làm thơ, yêu trời sao mây gió, bướm hoa và con người?
Mọi cố gắng của tôi trở nên uổng phí. Thế thì còn gì là hồng nhan tri kỷ nữa? Chỉ mang cho mình một sự bực bội khó chịu. Môt gánh nặng của tâm hồn cản bước cho sự sáng tác phóng túng tự do của mình. Mình muốn tốt muốn làm đẹp cho cô ta cũng không được, mà thành ra ý tranh giành với kẻ khác để có được một đối tác, một đối nhân. Nghĩ như vậy làm cho tâm hồn thơ phú của tôi trở nên tầm thường rẻ mạt, vô vị, vô tri, hèn mọn bần tiện thì làm sao mà tôi còn cảm hứng sáng tác được kia chứ? Tự tôi bóp chết tươi tâm hồn tôi.
Tôi cảm thấy mình vô duyên, bỗng dưng tôi vớ vẩn thành là một ngã ngu ngơ lại đi giao du với người chuyên làm đầu sai, thừa sai cho kẻ khác, để cho thiên hạ xúi bẩy xỏ mũi nghĩ sai về mình. Tôi có cảm giác cô ta hoàn toàn chẳng hiểu gì về tôi, có thể vô cảm với những bài thơ tôi tặng, có thể cô ta đã có chồng nên cô ta không hiểu hết những tình cảm chân thành tâm linh của tôi một người Việt Nam nhân bản trong lời thơ? Tại sao cô ta lại coi tôi như một ngã tranh gái với thằng Cam đểu kia, cá mè một lưá ù xoẹ đàn ông ai cũng máu gái cả. Ai cũng vì gái mà gây gổ với nhau? Cô ta quên mất tôi là một thi sĩ tình thơ một tao nhân mặc khách trời sinh ra để chu du bốn bể làm thơ, yêu trời sao mây gió, bướm hoa và con người?
Mọi cố gắng của tôi trở nên uổng phí. Thế thì còn gì là hồng nhan tri kỷ nữa? Chỉ mang cho mình một sự bực bội khó chịu. Môt gánh nặng của tâm hồn cản bước cho sự sáng tác phóng túng tự do của mình. Mình muốn tốt muốn làm đẹp cho cô ta cũng không được, mà thành ra ý tranh giành với kẻ khác để có được một đối tác, một đối nhân. Nghĩ như vậy làm cho tâm hồn thơ phú của tôi trở nên tầm thường rẻ mạt, vô vị, vô tri, hèn mọn bần tiện thì làm sao mà tôi còn cảm hứng sáng tác được kia chứ? Tự tôi bóp chết tươi tâm hồn tôi.
Vì hiểu lầm,
nên cô nàng ra điều ta đây cũng là thục nữ thuyền quyên. Ta đứng giữa công bằng
chẳng bênh vực ai và khen tôi là người quân tử không thèm chấp và bỏ ngoài tai
tất cả lời chú bò vàng này viết và khuyên chú bò vàng nên rộng lượng hơn. Cô ta
còn vô tư ngây ngô đến mức còn bảo tôi kết nghĩa anh em với hắn đi.
Khổ thật, cô
ta coi tôi và hắn như hai con gà trọi đứng trước một con gà mái mà mất hết cả
lý trí chỉ chực lăn xả vào cắn xé nhau, nên chín bỏ làm mười đoàn kết lại để
làm thơ tình tang tính tang cho cô ta đọc cho vui? Nói như vậy cô ta coi thường
tôi quá mức, cô ta hoàn toàn không hiểu gì về tôi một tí nào.
Giá như cô
ta đừng khen tôi quân tử hay trượng phu gì cả mà đơn giản nói:
Em xin lỗi
anh, muội xin lỗi huynh vì bạn thơ của em vô cớ xúc phạm đến anh đến huynh. Ở đời
ai học được chữ ngờ hở anh? Nói như vậy thì tôi rung động cảm khích vô cùng mà
rơi nước mắt. Đằng này lại gật gù ra vẻ ta đây: Khen tôi là người nhẫn nhục, quân tử thật, hiếm có thật. Biết
đâu là tôi ghê tởm khinh bỉ không thèm để ý đến. Thời gian để đọc sách, để tra
cứu nghiền ngẫm học tập, hay tìm bạn tương phùng.
Tôi đâu có phải là quân tử trượng phu quái gì? Mà tôi khinh bỉ loại tiểu nhân hạ lưu mà khinh khỉnh không thèm để ý đó thôi. Vì cô là bạn thơ của nó thì là chuyện riêng cá nhân cô với nó hai người tự giải quyết với nhau và tôi là người ngoài cuộc. Tôi đâu chỉ thơ phú với cô , còn hàng trăm cô khác nữa đang đợi tôi, khát khao tôi để ý đến. Tôi thiếu gì bạn thơ mà phải đi tranh giành với thằng đểu hạ lưu gọi là bạn thơ gì đó của cô?
Tôi đâu có phải là quân tử trượng phu quái gì? Mà tôi khinh bỉ loại tiểu nhân hạ lưu mà khinh khỉnh không thèm để ý đó thôi. Vì cô là bạn thơ của nó thì là chuyện riêng cá nhân cô với nó hai người tự giải quyết với nhau và tôi là người ngoài cuộc. Tôi đâu chỉ thơ phú với cô , còn hàng trăm cô khác nữa đang đợi tôi, khát khao tôi để ý đến. Tôi thiếu gì bạn thơ mà phải đi tranh giành với thằng đểu hạ lưu gọi là bạn thơ gì đó của cô?
Thật là khổ
cho họ, Lu Hà tôi biến ngay và chả thèm nghe ai nói. Cả cô thục nữ kia cũng vậy,
mặc dù trong lòng rất quý mến và ngưỡng mộ cô này về tài làm thơ, nhưng phải có
tôi giao du dẫn dắt mới khá lên được. Nói thẳng ra thiếu tôi là tịt ngòi luôn,
vì tôi là một ngã đàn ông đa cảm, đa tình, phong lưu hào hoa, ướt át .
Nhưng thôi
cũng mặc kệ cho cô ta cãi nhau với thằng đểu đó, cô ta đã là người trưởng thành
rồi chứ có phải trẻ nít đâu? Nhưng trong bụng tôi lại khoái chí khi nghe họ chí
chóe cãi nhau để cho mình đọc, mình vui, mình mỉm cười, coi như là chuyện lạ đó
đây. Để cho họ làm trò vui mình xem tiêu khiển mới sướng.
Tôi đổ toẹt
ra tất cả là chuyện cá nhân, chuyện tình cảm riêng tư của họ. Họ muốn tình cảm
kiểu gì thì tình cảm mặc xác họ, đừng có lôi cả tôi vào. Tôi đã công khai viết
thẳng: Lu Hà này không có thời gian củ hành củ tỏi với các vị, đừng có vớ vẩn.
Thật là khổ cho cô nương này lại ngây thơ đến mức như vậy? Tự nhiên mua dây buộc
bụng, vì mục đích cô ta lên mạng cũng chỉ là làm thơ kia mà ?
Một người
thì lưu manh đểu giả, khốn nạn ba que một người thì nhu nhược, nhu mì, cả nể sợ
mất lòng, lúc nào cũng muốn tròn trịa vui vẻ hòa thuận dĩ hòa vi qúy mà không đủ
lý trí phân biệt được ngay gian. Người thực sự tử tế luôn tốt với mình, luôn muốn
mình hạnh phúc với chồng con mình còn làm thơ ca ngợi cả chồng mình, mừng cho
mình may mắn có người chồng tử tế, muốn tài năng mình phát triền về văn chương
học thuật. Còn một người lưu manh hạ đẳng tầm thường tranh giành bạn gái thơ
chưa biết chừng trong tâm địa đen tối của hắn còn cầu nguyện cho chồng mình bệnh
tật để mình thành cô nhi qủa phụ để làm
thơ phú tình tang tính tang với hắn cho thoả mãn cái hư danh hư vị của hắn? Khả
năng này dễ có lắm vì tâm điạ nó là thằng đểu, nó tối mặt lên khi thấy những bức
ảnh mình hạnh phúc bên người chồng, hoạ chăng là con cái mình thì hắn không
ghen tỵ?
Ở đời ai
cũng muốn sống tốt muốn tử tế, nhưng nếu giao du với bọn lưu manh chó má nó đâu
muốn để cho mình là người tử tế dù chỉ là thơ phú. Thơ phú là để bày tỏ cảm
xúc, nghệ thuật tu từ chứ đâu phải là chuyện đấu đá tranh giành cao thấp, hay
qua đó để tranh giành gái mà lăng mạ xỉ nhục nhau?
Tôi biết rõ
thằng này là thằng đểu nó có vài đứa nữa cả trai lẫn gái tiền hô hậu ủng. Nghe
chúng nó viết lách và cách hành văn và cách đặt câu hỏi, cách nêu vấn đề là
mình biết tỏng não trạng thần kinh của chúng nó rồi. Tôi cũng nhờ tinhcha huyết mẹ sinh ra
may mắn là người rất tinh ý. Nên Lu Hà tôi đã biết tỏng cái bụng dạ của bọn tiểu
nhân, đâu cần tốn
thời gian để tìm hiểu, tìm tòi suy nghĩ đánh giá cân nhắc thận trọng. Giác quan
thứ 6 sự nhạy cảm của thi nhân thực thụ sẽ rất cao, vì họ chính là những nhà
tâm lý học, bác sĩ thần kinh không có bằng cấp. Tôi tin là như vậy, nhờ sự hấp
dẫn của thần linh và lực hấp dận từ trườn
của vũ trụ thiên hà mà họ may mắn có được.
Hắn bảo làm
thơ phải được như bài: " Đời Vắng Em Rồi" gì đó của ông Vũ Hoàng
Chương mới hay để lưu danh thiên cổ. Thì cũng lúc đó cũng có một cô kiều nữ tên
là Mai Hoài Thu lên tiếng và dạy cho hắn: Cả bài thơ chỉ có câu: Đời vắng em rồi
say với ai ...là hay mới là tuyệt đỉnh anh Tân ạ. Hôm nay tôi sực nhớ ra và truy
ngay trên mạng google để đọc chơi xem nó hay chan chứa mức nào ?
Chú bò vàng
này, theo tôi chỉ là thằng lưu manh tâm hồn ghẻ lở kèn cựa nhỏ nhen do cộng sản
giáo dục nên thì làm quái gì có khả năng để làm thơ kia chứ? Hoạ chăng là thơ
con cóc tếu vui viả hè nhí nhố trần quấy mấy bài nôn mửa ra là hết vốn rồi. Chú
cũng ti toe ngọ nguậy làm thơ đường mới ghê... Toàn là sai niêm thất luật, thơ
tếu táo cho vui, vì y là Cam thì chỉ tếu
vui làm gì có chiều sâu tâm linh mà làm thơ sâu sắc? Nghe chú ấy nói thối như vậy
mà thiên hạ cũng khối kẻ gật gù mới lạ vì não bộ, trình độ họ tương đương nhau,
họ là sản phẩm 10 năm trồng cây 100 trồng người của ông HCM? Mà thực ra là ý tưởng
này là của Quản Trọng do ông HCM chỉ học mót thôi:
Quản Trọng
trong sách Quản Tử, có nói:
"Nhứt
niên chi kế mạcnhư thụ cốc
Thập niên
chi kế mạc như thụmộc
Chung thân
chi kế mạc nhưthụ nhơn
Nhứt thu nhứt
hoạch giả, cốcdã
Nhứt thu thập
hoạch giả, mộcdã
Nhứt thu
bách hoạch giả,nhơn dã"
Tạm dịch:
"Kế một
năm, chi bằngtrồng lúa
Kế 10 năm,
chi bằng trồngcây
Kế trọn đời,
chi bằng trồngnguời.
Trồng một, gặt
một, ấy làlúa
Trồng một, gặt
mười, ấy làcây
Trồng một, gặt
trăm, ấy làngười"
Nhưng bây giờ
ở hải ngoại người ta khôn lắm, vì họ được sống tự do, tâm hồn họ sảng khoái bao
la chẳng bị gò bó hay ai đó kề dao vào cổ để đe dọa khi họ khi làm một bài thơ.
Nên hôm nay
tôi mới tò mò tìm đọc và cảm tác luôn cho vui. Tính tôi thích nói thẳng không cả
nể như đàn bà con gái sợ mếch lòng kể cả tụi công an mạng và bọn bồi bút.
Các thi sĩ
Việt Nam ngày xưa như các ông Bính, Tử, Hùng, Chương, Dzech v. v...đa cảm sướt
mướt lắm nên các ông ấy dễ bị bệnh đau tim và chóng già. Kể cũng tội cho họ
dính vào cái nghiệp thi sĩ. Tôi thì khác cũng đa cảm và cũng hay nổi xung chửi
toáng lên đốp chát vào mặt bọn tiểu nhân coi như là một thú vui tiêu khiển ở đời,
cứ đàng hoàng mà sống ngay thẳng, tâm hồn mình với vô tư sảng khoái được. Nhờ vậy
mà tim mạch cuả tôi tốt lắm.
Chú bò vàng
mà tôi kể qua cho các bạn tên là Thuân Nguyên Tân hay là Nguyễn Thuần Tân gì
đó. Không hiểu sao thằng cha này ăn phải bả của ông Hồ quang Lợi hay sao mà hắn
ngu xuẩn đến mức chỉ vì một nữ thi sĩ mà gây sự với tôi? Người ta đã có chồng
con rồi hắn còn muốn tò te tí te gì ở cô ta? Người ta yêu chồng người ta như cục
vàng, hắn còn hy vọng xơ múi tòm tem cái
gì nữa? Người ta chỉ lên mạng thơ phú cho vui thôi, hay hắn muốn dụ dỗ thuyết
phục lôi kéo cô ta vào một mặt trận văn hóa để chống đối tôi? Được đấy, tôi thách đấy, có gan có giỏi thì vào
đây mà trường văn trận bút với tôi, vào đây mà tranh luận đạo đức tư cách làm
thơ viết văn sao cho lắm người yêu người like, cho đám ruồi nhặng hôi tanh vào
like vào khen hay với tôi?
Tôi cũng có
lần chân thật bảo cho cô kiều nữ kia biết:
Huynh có biết
Thuan NguyenTan thực tế là ai đâu? Huynh đâu có thèm để ý gì đến anh chàng này.
Anh chàng này viết gì thì mặc xác anh ta, đã có tụi Chí Phèo thị Nở vào trang
anh ta thưởng ngoạn rồi, huynh không quan tâm đến. Tự nhiên hắn xơi xơi ra viết
comment phỉ báng huynh, nhưng huynh cũng không thèm đọc. Chắc anh ta tự cảm thấy
lương tâm bất an vì suy bụng ta ra bụng người.
Huynh chỉ mới
viết chung chung về hiện tượng xã hội, cả trênmạng facebook cũng có nhiều kẻ bất
nhã cứ lăn sả vào quấy phá lại còn vờ vịt tình tang tính tang. Huynh có một câu
chữ nào đụng đến tên họ gã Thuan Nguyen Tan? Anh chàng này vô lý buồn cười thật.
Huynh bỗng nổi hứng thấy vui vui ngộ ngộ vì đời nay còn lắm Chí Phèo thị Nở tăm
tối lưu manh quá, lại có thêm một làng Vũ Đại với cái lò gạch mới toanh trên
facebook này, nên đã sáng tác bài thơ chọc gậy vu vơ để rắn cũng bò ra. Bài này
là thơ trào phúng để mô tả tâm trạng não trạng tâm lý của những kẻ tâm điạ xấu
xa, nham hiểm, bần tiện nên hay sợ bóng sợ gió. Cây ngay không sợ chết đứng,
người thành thật lưng tâm trong sạch không có ý hại ghen ghét với ai thì sợ gì
nào?
Còn những bài thơ nào muội cảm thấy không vừa
ý, lời thơ kể cả trịch thượng của huynh
xóa đi cũng được ở trang của muội. Huynh có sao ra một lọat, xếp vào dòng thơ đấu
tranh chống bọn CAM (công an mạng ) đã làm từ lâu từ khi chưa có anh chàng Tan
gì đó xuất hiện trên facebook. Nếu thấy không tiện muội cứ xoá quách đi không
sao cả.
Chúc muội
vui tươi đừng để ý những chuyện vặt vãnh kẻ khác cố tình gây ra cho muội. Còn
riêng huynh có điều gì vô tình làm muội phật ý thì xin lỗi nhé. chúc vui vẻ.
RắnTừ Trong
Hang
Mới khua một
gậy bâng quơ
Trong hang rắn
đã lò dò chui ra
Tiểu nhân bụng
dạ ma tà
Thường hay
suy diễn bụng ta ra người
Mác Lê bệnh
dịch đười ươi
Vi trùng mạo
hóa trò cười thế gian
Hồ Mao đạo tặc
vô thần
Tuyên truyền
giáo hoá bầy đàn thối tha
Kià trông
cóc nhái quê choa
Xú danh ô nhục
vịt gà kêu to
Bon chen sổ
mấy bài thơ
Tâm hồn vẩn
đục mịt mờ sương đêm
Tố Heo Xuân
Diệu tòm tem
Già Hồ đánh
bóng lèm nhèm thi nhân
Nguyên Tiêu
ăn dối nói gian
Luật đường
eo óc thằng gàn nhuốc nhơ
Phận hèn con
cháu bây giờ
Tung tăng
trên mạng Chí Phèo dở dom
Đảng viên mật
vụ om xòm
Bát cơm manh
áo thằng còm nhổ thơ
Nhí nha nhí
nhố vịt vờ
Chí Phèo thị
Nở cào cào ngẩn ngơ
Mới sua cành
liễu vu vơ
Dứt dây rắn
đã lờ đờ bò ra
Bởi vì tâm
điạ xấu xa
Ăn lương của
đảng đá dưa lăn cà
Nổi khùng bản
chất yêu ma
Hỏi ai có tật
mới ra nỗi này...?
Thế gian lắm
kẻ cao tay
Thoáng qua
đã biết cáo cầy rắn yêu
Chặn lời phỉ
báng cú diều
Giang san
tan nát tiêu điều hoàng hôn
Cam tâm nô lệ
chui luồn
Bán hồn cho
quỷ thân lươn lấm đầu
Hẹp hòi kèn
cựa ngu lâu
Đam mê danh
vọng sang giàu vẻ vang...
Đường thơ cảnh
giới thiên đàng
Đau thương
quằn quại dễ dàng trào tuôn...
Canh khuya
trằn trọc nguồn cơn
Thương người
lầm lạc cô hồn vẩn vơ...
2.1.2012 Lu
Hà
À cái anh chàng Tân gi đó mấy tháng trước
huynh cũng đối xử chân tình và còn khen anh ta hơn cả muội kia. Vì anh ta bỗng
dưng gửi thơ anh ta vào trang của huynh. Nhưng bây giờ tự nhiên anh ta lại hằn
học chống huynh thì tự anh ta biết. Không những trang của muội hắn còn lăn xả
sang trang của cô khác cũng với những lời khốn nạn đê tiện như vậy để xỉ nhục
huynh. Nó thuộc về bản chất di truyền lưu manh cha truyền con nối theo dòng máu
ông ké Hồ rồi. Ở đời huynh ghét nhất bọn tiểu nhân lá mặt, lá trái xanh vỏ đỏ
lòng, nên huynh mới viết chung chungmà anh ta cảm thấy như chĩa mũi giáo vào mình?
Hiện tượng tâm lý cuả anh chàng Tân này cũng dễ giải thích thôi với một người từng
trải lão luyện sỏi đời như huynh. Huynh không bao giờ nhầm lẫn trong sự xét
đoán con người đâu? Mọi việc huynh đều tìm ra nguyên nhân bản chất của con người
và từng sự vật logich chắp nối lại rất nhanh. Nên ở đời từ khi sinh ra huynh
chưa hề mắc lừa ai và chui vào bẫy của ai, kể cả bẫy tình.
Tiểu Nhân Lạ
Gì
Thơ tôi xin
miễn khen chê
Dở ngô dở ngọng
vo ve nhặngruồi
Nói ra chỉ tổ
chúng cười
Bữa sau câm
họng đồ giòi thối tha
Lạ gì bản chất
yêu ma
Hơn thua kèn
cưạ con lừa u ơ
Ngu như thằng
Hữu cũng thơ
Đàn em con
cháu vịt vờ thơ ca
Chàng Xuân
thái giám la đà
Mấy con cóc
chết gật gà ta đây
Lưu manh bản
chất cáo cầy
Tình tang gì
chúng một bầy cẩu chui
Thơ ông ông
cứ khoe mùi
Thơ tôi mặc
xác cho vui cái đời....
Liệu hồn chớ
chõ mõm hôi
Răng đâu còn
nữa hết rồi nhai cơm
Đàn bà con
gái chồm hôm
Tình ông cứ
ôm đồm mặc ông
Tình tôi là
cõi thinh không
Là vầng
trăng tỏ dáng hồng thiết tha
Rằng ông cứ
cố rặn thơ
Bóp đầu đập
óc mà trào ra văn
Tôi đây tứ hải
phong trần
Bầy đàn chó
má tiểu nhân xá gì?
gửi Thuân
Nguyen Tan
26.1.2012 Lu
Hà
Còn riêng chị
V, huynh lúc đầu huynh cũng nhẹ dạ mủi lòng thấy thương chị ấy, thực tâm trong
lòng huynh cũng quý người phụ nữ này sơ ngộ buổi đầu khi xem ảnh, nhưng bản
tính huynh nhạy cảm mà ngờ ngợ, ngờ vực đôi chút một đảng viên cộng sản, cộng
cái gìa trong ban tuyên giáo? Tuy huynh sa sả viết những câu chữ nặng nề phân
tích phê phán bình luận về văn chương cộng sản còn với chị ấy đâu đến múc hạ nhục
phỉ báng gì đâu mà chị ấy cứ sưng mặt lên, vu khống huynh xúc phạm đến chị ấy,
cho chi ấy là người ngu dốt? Chị ấy tự dưng xếp vào hàng con cháu trung thành của
Hữu, Diệu, Thanh, Viên.
Vì chị ấy
không biết là vô tình hay cố ý đụng đến vấn đề huynh đã dày công nghiên cứu từ
bản chất triết học Mác, nền mạo hoá Mác Lê và hiện tượng nhân văn giai phẩm. Tại
sao Tản Đà cương quyết bảo vệ dòng thơ cũ đường thi và cuối cùng cụ đã đi theo
trường phái cả cũ lẫn mới? Vì cụ đã nhìn thấy cả một khung văn hoá Việt Nam cái
nọ nó dính cái kia...Còn chị V toàn đưa ra những câu hỏi vịt vờ để gài bẫy huynh,
mong huynh đuối lý kém lý luận, nên huynh đọc thấy tâm địa gian manh mà bực
mình. Muội còn trẻ sống ở nước ngoài lâu tiếp xúc toàn người tử tế, nên không
hiểu bản chất tụi cá tra này.
Nên huynh phải thao thao bất tuyệt viết một mạch mong cho chị ấy hiểu mà học tập, nhưng không ngờ chị ta lại cảm thấy tự ái. Chị ấy không chịu học những tư tưởng mới cứ bám chặt gốc rễ, chủ trương đường lối luận cương của đảng và những điều ông Mác, ông Nin, ông Đông, ông Hồ dạy bảo. Thế mới biết nền giáo dục Việt Nam đã dạy sai những kiến thức nhân văn xã hội cơ bản, ngay đến ông giáo Tân gì đó cũng hùng hổ gây sự với huynh.
Nên huynh phải thao thao bất tuyệt viết một mạch mong cho chị ấy hiểu mà học tập, nhưng không ngờ chị ta lại cảm thấy tự ái. Chị ấy không chịu học những tư tưởng mới cứ bám chặt gốc rễ, chủ trương đường lối luận cương của đảng và những điều ông Mác, ông Nin, ông Đông, ông Hồ dạy bảo. Thế mới biết nền giáo dục Việt Nam đã dạy sai những kiến thức nhân văn xã hội cơ bản, ngay đến ông giáo Tân gì đó cũng hùng hổ gây sự với huynh.
Thôi nhé,
huynh chỉ nuối tiếc chị V thôi, còn anh chàng Tân gì đó từ nay đừng có xí xớ gì
với huynh. Huynh viết gì thì mặc huynh và anh ta viết gì mặc xác anh ta , ngưu
tầm ngưu mã tầm mã, huynh không thèm để ý. Văn chương thơ phú nó cũng
có đẳng cấp của nó. Hạ lưu bần cố đã có văn thi sĩ hạ lưu bần cố, theo quan điểm
nghệ thuật vị nhân sinh vì tinh thần tập thể, tinh thần xã hội chủ nghĩa. Thanh
cao qúi phái đã có các bậc văn nhân học giả thanh cao qúi phái đọc theo nền nghệ
thuật vị nghệ thuật.
Tự do mà,
huynh có phải là nhà cách mạng đâu? Huynh chỉ là một cá nhân tầm thường sinh ra
để làm thơ viết văn từ cái bản ngã tâm tư cá nhân tầm thường, từ tình cảm đớn
đau cá nhân ích kỷ xót xa mà ra, có gì viết thế. Những gì anh ta gửi Email xỉ
nhục huynh, cũng không tiện nói ra đây. Huynh không phải là loại tiểu nhân quan
tâm những chuyện củ hành củ tỏi, lời qua tiếng lại đấu đá như kiểu đá cá lăn
dưa dưới chân cầu ông lãnh. Bức xúc quá thì làm thơ phê phán trào phúng tiếu
lâm cho vui rồi chả để ý đến nữa.
Còn chị V
cũng chưa chắc vì đã vì lý do cá nhân là
huynh tỏ ra coi thường sự hiểu biết của chị ta mà tự ái với huynh? Đó chỉ là
cái cớ rất mong manh phịa ra để chống huynh mà thôi từ bản chất của con người
này đã nung nấu từ lâu, từ khi chưa đọc thơ văn huynh trên mạng. Ai làm thơ viết
văn như huynh đều là kẻ xấu xa đáng ghét cả, đáng căm thù của chị ta cả. Tự
nhiên căm thù tự nhiên ghét cũng vô lý nên phải mượn một cái cớ ví dụ như: Huynh có lời lẽ không được thanh thoát lịch sự
với chị ta. Chị ta cậy mình có cái gái, mang cái đàn bà của mình ra để ăn vạ,
doạ lại huynh? Vì huynh mà chị ta không
dám vào mạng của muội vân vân và vân vân.... Thực ra chị ta vẫn bí mật nhảy vào
trang muội để rình mò, vì nghề dư luận viên mà, không rình không báo công thì
ai trả lương cho? Ở đời người ta có trăm ngàn lý do nếu cái tâm không trong sạch.
Cũng có nhiều
khả năng đây là một nữ giáo viên kiêm luôn nghề dư luận viên hay chuyên gia bút
chiến gì đó để chống huynh? Ngoài mặt trên mạng chị ta một điều thưa ông hai điều
thưa ông, ra vẻ rất từ tốn lịch sự tôi muốn hỏi thế này thế nọ. Nhưng mặt khác
lại gửi Email hay vào mục nhắn tin với những lời mất dạy, chanh chua gái đĩ già
mồm láo toét, cũng khốn nạn hằn học không kém gì anh chàng Tân. Mục đích để
thách thức mong huynh nổi nóng với chị ta trong trang của muội để có cớ vu cáo,
vu khống huynh là người lỗ mãng mất lịch sự khinh người như cỏ rác, để muội hiểu
lầm đó là tính cách của huynh. Huynh hiểu tâm địa con người này và không vào
trang của muội nữa, không viết gì về chị ta nữa biến luôn một mạch. Mặc xác chị
ta với muội, tỉ muội kiểu gì cũng mặc xác các người. Chị ta quả là nham hiểu đểu
cáng khốn nạn lưu manh hơn anh chàng Tân kia gấp10 lần. Đàn bà dễ là con rắn độc.
Một mũi tên độc phóng ra giết chết hai con chim. Một là huynh hai là muội. Nếu
không diệt được huynh thì diệt chính muội, muội mất vui mất khả năng sáng tác. Diệt muội
cũng coi như là một chiến thắng báo cáo thành tích dâng cho đảng. Vì chính muội
lại coi chi V như là hảo tỉ.
Bụng dạ đàn
bà nhất là nữ đảng viên cộng sản còn ác hơn rắn độc hơn cả loài cầm thú nhưng lại
che đậy dưới lớp phấn hồng, lớp vỏ cô giáo mới đáng sợ đáng ghê tởm. Dù sao Lu
Hà này mới chỉ viết chung chung là chị V thôi là còn nương tay đấy vì chị ấy là
đàn bà... Ngay cả tên cúng cơm cũng không viết ra mà chỉ gọi “ V“ thôi. Thủ đoạn
mang cả đứa con khuyết tật gì đó, hay bịa
chuyện cha điếc mẹ mù lòa là ngón đòn tâm lý chiến quen dùng gây tình thương hại
của cộng sản, nhằm nghiền nát trái tim kẻ khác mà bọn mật vụ công an cộng sản
hay dùng.
Dù cho chị
ta có đứa con khuyết tật thật đi nữa cũng chỉ là hình thức lạm dụng giống như vụ
người ta mời anh chàng không chân không tay từ Úc sang để tuyên truyền láo. Lúc
đầu huynh cũng thấy thương định gửi vài chục Euro tặng cháu nhỏ. Chưa kịp gửi
thì bỗng đọc mấy dòng nhắn tin lời lẽ mất dạy chửi bới huynh trong khi huynh chỉ
làm thơ phê phán bọn Cam và chế độ dã man cộng sản, nào có đả động gì đến chị
ta. Vậy cũng là cái may tiếp kiệm vài chục không ai thừa tiền ném qua cửa sổ
vào chỗ hư không. Loại người như chị ta với cái thứ lý luận Mác Lê, Mao Trạch
Đông, Hồ Chí Minh dẻ cùi tậm tịt thì dù cho có đến vạn kiếp cũng không thể nào đủ sức nhổ được sợi lông tơ
lông măng nào của Lu Hà này.
Chúc Mừng
Văn Thi Hữu
hoạ thơ Thuần
Nguyên Tân:Cung Chúc Tân Xuân
CÁM cảnh trời
Tây một chénnồng
ƠN nhờ Trời
Phật cũng làxong
THI tình
nhân thế năm châudạ
HÀO kiệt
chúng sinh bốn biểnlòng
VĂN sĩ đồng
tâm cùng viếtlách
BÁ quyền cộng
sản hết gianthông
XƯỚNG lên tiếng
gọi đòi dânchủ
THƠ phú tự
do gợi nhớ mong!
21.1.2012 Lu
Hà
Đối Đáp
Thuan Nguyên Tân Và Lu Hà
Tuyệt Thế
Giai Nhân
tặng Thuan
Nguyen Tan
Thật là tuyệt
thế giai nhân
Xem qua cũng
biết thơ văndạt dào
Đầu xuân gửi
bức tiên đào
Chúc người bạn
mới dồi dào tấn thông
Gia đình
chan chưá yêu thương
Anh em họ mạc
khối phườngthiết tha
Vợ chồng con
cái mặn mà
Cháu ngoan
trò giỏi thương bà kính ông
Dặm trùng xa
cách bốn phương
Anh em bè bạn
Lạc Hồng cuảta
Nắm tay
chung một mái nhà
Văn chương
thơ phú la đà tự do
Hồn thơ vỗ
cánh bay cao
Trời thu
xanh thẳm nghẹn ngào quê hương
Lu Hà lữ
khách tha phương
Hôm nay ghi
nhận tấm lòng Nguyên Tân.
2.1.2012 Lu
Hà
Lời Đáp Của
Thuan NguyenTan:
Tình xuân
như gửi lời chào anh em
Nàng xuân dẩu
có buông rèm
Vui xuân có
bạn .. khôngthèm nàng xuân
Năm qua dẩu
có gian truân
Mong huynh
quên hết đón xuânmới về
Gia đình xum
họp đề huề
Cùng nhau hạnh
phúc khôngchê chổ nào ..
Còn huynh sức
khõe dồi dào
Tinh thần phấn
chấn tâm caovững bền ,
Xuân sang gặp
mọi điều hên
Làm ăn may mắn
ơn trên phúclành …
Bá Nha gẩy
khúc Bà Hành
Tử Kỳ cảm động
nên dành triân … TNT
Cảm Động Vô
Ngần
Trời ơi! Cảm
động vô ngần
Có người bạn
mới muôn vàn nhớ nhung
Tình huynh
nghĩa đệ trậptrùng
Văn chương
lai láng ngồi cùng Bá Nha
Tử Kỳ chan
chưá nhạt nhòa
Cung đàn dìu
dạt mặn mà thiết tha
Tiếng thanh
cao vút la đà
Giọng trầm
đùng đục mưa sa nưả vời
Nguyễn Du
cũng phải bồi hồi
Dương trần
con cháu khác người đời xưa
Suối vàng nhỏ
giọt châu sa
Nguyễn Tân
cùng với Lu Hà bạn thơ
Cổ kim thế
thái ai ngờ
Huynh huynh
đệ đệ dạt dào bến mơ
Chung trà
thưởng nguyệt ngắm hoa
Tung tăng mạng
lưới xướng hoà ngâm nga
Trẻ trung chẳng
biết sợ già
Minh thông
trí tuệ cả nhà mừng vui
Nhâm thìn
quang cảnh đìu hiu
Gõ liền một
mạch liu diu một hồi...
3.1.2012 Lu
Hà
Hoan hô
Thuan Nguyen Tan. Viết hay lắm, cứ đà này mà phát huy lên nhé. Chính tôi lại
chúc mừng ông, cho ông thêm một điểm để ngón tay cái trỏ lên được số 2. Còn tôi
viết gì thì mong ông và thiên hạ miễn bàn.
Tôi không
thèm nhận điểm tán thưởng đâu. Tôi đã thử nhấn chuột thêm điểm cho Tân, nhưng
máy tính không chịu phản hồi:" Während des Schreibens in unsereDatenbank
istein Fehler aufgetreten. Bitte versuche es später nochmal."
Ý tôi muốn
khen thưởng ông, vì ông dám vô lý chửi bới thoá mạ tôi vô lý. Mấy tháng trước
vào dịp tết ông còn gửi thơ chúc mừng tôi, bây giờ quay ngoắt 180 độ để chống
tôi. Ông thèm khát được thiên hạ nhấn chuột " thích- like ” thì chính tôi
lại nhấn cho ông đó, nhưng con chuột không chịu cho thêm 2, 3 lần thì đành chịu
thôi. Vì mổi người chỉ được nhấn một lần, điện toán có khác. À nhưng mà ai đã
xoá đi những lời chửi bới thoá mạ đầy hận thù giai cấp của ông về tôi: Ông bảo
tôi là đồ giòi bọ con chó làm thơ. Trong Email ông bảo tôi:
„ Mày là thằngóc
chó. Mày ghen tỵ tài làm thơ của tao nên mày nói cạnh nói khóebóng gió về tao,
sao mày không nói rõ ra cụ thể tên tao mà cứ bóng gió xa xôiđồ hèn, nhữnggì mày
viết thơ đểu ý tứ xa xôi tặng tao, tao đã xoá đi rồi“.
- Ông Tân gì
đó ơi! Tôi có bao giờ đọc thơ ông đâu? Ngoài mấy một hay hai bài ông gửi vào
trang cuả tôi và tôi đã đáp lễ lại. Biết được ông viết cái quái quỉ gì mà ghen
vớichẳng tỵ? Tôi thực không ưa lắm cái tính và bản chất của ông, chỉ mong cô nữ
thi sĩ. Mong hai người đừng hiểu lầm là tôi ghen tỵ về chuyện đàn bà con gái,
hay ghen tuông về một cô nương nào đó. Lu Hà tôi, không phải là loại người như
vậy đâu. Nhầm lẫm một cách đáng thảm hại, nó chẳng hợp với tính khí của Lu Hà
tôi tí nào cả.
- Có phải muội
đã xoá đi lời của anh chàng Tân gì đó chửi huynh? Sao không để đó làm kỷ niệm
và vắt tay lên trán mà suy tư và để cho mọi người cùng đọc? Chính huynh là người
bị chửi mà huynh chả có cảm xúc gì, hà tất muội lại thấy bức xúc như vậy là tại
sao? Cứ để đó cho thiên hạ đọc những lời của con chó điên này bỗng dưng nhảy
vào trang muội chửi huynh, nó càng chửi láo thì huynh càng mừng mới lạ.
Nghe nói em hay đọc sách Phật em lại không nhớ
lời dạy của Đức Thế Tôn đại ý có thể mở rộng ra: Khi có kẻ bất nhã nhổ vào mặt
mình vô lý, thì các con cứ thản nhiên mà đi đừng thọ nhận. Con nên cám ơn kẻ đó
đã đã quyên đức cho con, con giữ tâm mình trong chân thiện nhẫn, còn kẻ đó thì
ngược lại mất đi một phần đức. Như gịọt nước bọt kẻ đó phun ra rồi cũng chính tự
y ngửa mặt ra đón lấy. Ta phớt lờ đi không phải là cam tâm chịu nhục mà là ta
không thèm đếm xiả bận tâm đến thói đời kèn cưạ, bỉ ổi, bon chen, đấu đá, kèn
cưa tranh giành theo kiểu cs. Ta khinh miệt chúng không phải vì ta nhún nhường
cam chiu.
Hàn Tín ngày
xưa nhờ bát cơm Phiếu Mẫu và luồn chôn chui háng cuả Ác Thiểu mà nên người. Ác Thiểu
vô lý bắt ông ta phải chui qua háng mình, nếu Hàn Tín không có gan giết hắn ta.
Vì Ác Thiểu coi thường Hàn Tín chỉ là thằng câu cá mà đi đâu cũng đeo
gươm...Chính sau này Hàn Tín được Hán Cao Tổ phong vương cho đất Sở thì Hàn Tín
lại không trả thù Ác Thiểu mà lại bảo: Tao biết mày là thằng đểu, lưu manh
nhưng mày hạ nhục tao vô lý như vậy để tao rèn luyện đức tính kiên trì nên tao
mới có ngày nay. Nay tao không trị tội mày nưã theo kiểu trả thù tiểu nhân mà ngượclại
tao phong cho mày một chức quan nhỏ, nhớ tu tỉnh mà làm việc cho dân. Làm việc
láo hà hiếp dân thì lúc đó tao sẽ lấy đầu
mày cũng chưa muộn.
Nếu em đã
xoá đi tức là em còn lâu mới ngộ được giáo lý nhà Phật đấy. Còn anh ta xoá đi
là anh chàng này biết mình hớ, lời khen của thiên hạ vì anh ta chửi huynh cũng
lại có hai ý nghĩa đấy?
Trích lời
hai cô nữ sinh là Bichthuy Ly và Vo thiLinh:
He..he nói
chị Kim Anh nấu đồ ăn đầy đủ cho 2,3 ngày để ngồi đọc chùm thơ phẫn nộ của chú
Lu Hà đi Linh ơi!! TCS chắc chuyến nầy khó đầu thai rùi....! Hay quáchú Lu Hà
ui.
Hai cô Võ Thị
Linh và Bíchthuy Ly nói rất đúng, cực kỳ đúng. Đúng là phẫn nộ thật đấy. Chả là
ngày xưa có một cô kiều nữ là bạn thơ của Lu Hà đăng bài há tcủa Trịnh công Sơn
vào trang của mình, thì có ngay một nhà sử học, một học giả người của miền Nam cộng hoà hỏi: Đến bây giờ cô
vẫn không biết Trịnh công Sơn là ai? Nhạc của y là nhạc rởm theo đơn đặt hàng của
Hà Nội và người ta gà cho y sáng tác.
Lu Hà tôi
cũng đồng ý quan điểm như vậy thì ngã Thuần Nguyên Tân ăn nói rất
tục tằn văng cái này cái nọ chống đối không ai được đụng đến thần tượng
âm nhạc của y. Tay này cũng đã từng gửi Email vô cớ chửi Lu Hà:
" Mày
là thằng óc chó làm thơ như điên, như thằng bị thần kinh. Trang của mày chả ai
thèm đọc mà cứ đăng mãi, các fun họ chỉ vào trang của tao thôi, nhấn chuột cho
tao còn trang của mày vắng tanh ".
Thằng Tân
này nghe nói là giáo viên trường Chu Văn An gì đó ở Hà Nội. Giáo viên mà nhân cách
tồi tàn mất dạy như vậy thì chả trách học sinh bây giờ chúng nó cũng mất dạy chửi
thày đánh cô, hiếp dâm bạn gái, có chuyện các nữ sinh hội đồng đánh bạn gái, lột
quần bạn gái ra đường để hạ nhục. Vì thằng thày mất dạy thì học trò chúng nó
cũng như vậy là phải. Tất nhiên không phải tất cả giáo viên xã hội chủ nghĩa đều
mất dạy ba que đểu cánh như thằng Tân, cũng còn khối nguời thày rất chân chính
và nhiều em học sinh rất ngoan.
Lu Hà làm
thơ tặng cô nữ thi sĩ đó cũng là chuyện tình cảm trai gái đàn ông đàn bà nhưng
nó cứ làu bàu chửi: Thơ mày không hay, trăm bài thơ tình tặng cô ta chả bài chó
nào nghe được, phải viết như Vũ Hoàng Chương mới hay:"Đời vắng em rồi say
mới ai?"
Mẹ tiên sư
như thằng hâm. Người ta làm thơ là do cảm xúc cá nhân của người ta, tuy là thơ
đăng công khai nhưng nó cũng thuộc vào tình cảm cá nhân riêng tư mà viết đích
danh tên người được nhận chứ có dính dáng gì đến mả cha nhà nó đâu mà nó cũng
chửi người ta? Nó có tài làm thơ, sao nó không làm thơ tặng cô ta đi? Cũng có một
bài thì các Cam các dư luận viên tranh nhau nhấn chuột cho nó và nó tự hào là
chuyện riêng của nó. Lu Hà có để ý gì đâu. Nay có người khác làm thì nó lại xỉa
xói nói ra nói vào. Không thể ngờ ông Hồ dạy dỗ kiểu gì, đảng cho chúng nó ăn
cái gì mà sao lắm đồ đểu giả thế có đến hàng vạn đứa như vậy mà sao chúng nó giống
nhau thế nhỉ, cứ lao nhao cả lên các trang mạng?
Lu Hà làm
thơ tặng cô gái đó, người thiếu phụ đó là tình cảm cá nhân chứ có làm thơ tặng
cái gái mẹ nhà nó đâu, tặng bà ngoại nhà nó đâu mà nó vô cớ lăn xả vào chửi Lu
Hà như con chó dại? Đồ bá dơ.
Y cãi nhau với
nhà sử học: Nhạc Trịnh công Sơn miễn bàn, là thiên tài của dân tộc ngàn thu
vĩnh viễn.
Chính vì vậy
mà Lu Hà tôi mới bực mình mà lồng lộn lên trong vòng mấy tuần, ngày nào cũng
lùng nhạc Trịnh công Sơn để nghe, kiểm tra lại lời để tìm ra cái dốt cái ngu xuẩn
của họ Trịnh, để vả vào miệng bọn Cam, bọn ăn theo. Lu Hà rất ghét cái lối
tuyên truyền đánh bóng như vậy. Nếu không có sự phẫn nộ này thì không có hứng cảm
tác, hứng nghiền ngẫm đào sâu phân tích từng lời từng ý ngu xuẩn củaTrịnh và
cái thằng cha Tân gì đó là một thằng đểu cáng đáng ghét chả quen biết gì cũng
chõ mõm vào suả bậy.. Kỳ quặc nó chuyên gây sự comment láo khi Lu Hà tôi làm
thơ tặng cô gái nào đó, cô nào cũng bị nó bóng gió chửi bậy. Đồ đểu vô duyên bỉ
ổi khốn nạn vô cùng cũng thơ với chẳng phú. Muốn làm thơ tài nghệ đâu không biết
cái trước tiên anh phải có tấm lòng ngay thẳng đã sau đó mới làm. Còn với tâm địa
tiểu nhân thì chỉ có ngồi đó mà mơ mộng chỉ cần làm một bài thôi để thiên thu bất
hủ. Có chất lượng chứ không cần số lượng như bọn Chí Phèo thị Nở hay rêu rao để
tự an ủi mình.
Thứ Nhất Rỉ
Tai Thứ Hai Mã Tấu
Hồ quang Lợi
vở xưa sách cũ
Học già Hồ rắn
ráo ba hoa
Khoe đàn cán
ngố chuyên gia
Ngập tràn
trên mạng đít trâu cặc bò
Khắp quán nước
lê la xóm ngõ
Phố phường
đông chợ buá mọi nơi
Chín trăm dư
luận thối hôi
Rỉ tai mã tấu
chuột dơi đảng quyền
Trình độ kém
ưu tiên chửi đổng
Bồi dưỡng
thêm xách động sủa càn
Coi thường
văn sĩ thi nhân
Bốn trăm tài
khoản thưởng tràn cung mây
Hội ba xu mặt
dày mày dạn
Đủ trò mèo
khốn nạn Việt gian
Chóp bu hưởng
lợi buôn dân
Độc tài bán
nước chó săn nhai tiền
Mắt ti hí
ươn hèn trán thấp
Nhăn nhở cười
tới tấp ỉa đùn
Mác Lê lý luận
chổi cùn
Quét sao cho
sạch máu phun giống nòi
Trò xưa đã lỗi
thời cũ rích
Dân bây giờ
nhận thức rất cao
Từ lâu rõ mặt
Hồ- Mao
Biển Đông
chiếm đoạt lưỡi bò liếm trơn
Chống bức
xúc dân oan kiếu kiện
Bầy kiêu
binh ăn chặn ngang nhiên
Biểu tình bắt
bớ triền miên
Gông cùm trù
dập tuyên truyền ai nghe?
21.3.3013 Lu
Hà
Hạng Hồ
Quang Lợi xây dựng được một nhân vật như ThuanNguyen Tan tung ra để đấuđá với
tôi sao nổi?
Khoe Khoang
Thành Tích*
Thằng này ti
hí mắt lươn
Trưởng ban rắn
ráo chui luồn đó đây
Nghe răng
Quang Lợi phồng vây
Chuyên gia
bút chiến cáo cầy khùng điên
Đấu tranh trực
diện ăn liền
Chín trăm dư
luận tuyên truyền chủ trương
Chí Phèo thị
Nở bốc đồng
Trò hề bát
nháo phố phường nhuốc nhơ
Hung hăng
trình độ i tờ
Mác Lê bồi
dưỡng lờ đờ hội viên
Đầu trâu mặt
ngựa nổi lên
Viả hè quán
nước bon chen vì tiền
Bốn trăm tài
khoản lợi quyền
Tung tăng mười
chín trang liền múa may
Ba Tàu ném
đá dấu tay
Chống lưng
chỗ dựa phen này thắng to
Diệt trừ dân
chủ tự do
Công an mật
vụ côn đồ tiên phong
Biểu tình
ngăn chặn dân phòng
Đền bù giải
tỏa thành không có gì.
* Hồ quang Lợi
khoe khoang lập nhóm chuyên gia bút chiến trên mạng Internetvà900 tuyên truyền
viên thuộc điạ hạt thành phố Hà Nội. Lập được 19 trangvà400tài khoản trên mạng.
20.3.2012
Sự phẩn nộ
và yêu thương là hai cảm xúc trái ngược nhau nhưng đều phải
có để làm thơ các cô ạ. Thi sĩ mà không biết phẫn nộ chỉ yêu thương dàn dụa lai
láng với cánh đàn bà con gái sắc tướng xanh xao nhợt nhạt dễ bị bệnh đau tim lắm,
các vị này thường đoản mệnh.
Thôi thế
cũng được nhờ vậy mà bên cạnh nhạc Trịnh laị có thơ phản kháng chống lại Trịnh
từng bài một. Cũng là để đền ơn các anh em linh hồn tử sĩ miền Nam cộng hoà chết
oan uổng. Việc làm của Lu Hà tôi không phải là vô nghĩa, để mọi người hiểu rõ
Trịnh là ai? Một tên mật vụ chỉ điểm ác ôn tàn bạo sát hại biết bao nhiêu người
ngoài đời chứ nhạc sĩ cái con khỉ gì? Còn âm nhạc của y sát hại hàng triệu linh
hồn, đến bây giờ vẫn chưa xong, nhiều người vẫn còn mê hắn nhai thứ đồ phế thải
rác rưởi của hắn ngộ nhận là thiên tài, là hoa lòng gì đó.
Thật ra Lu
Hà từ cái tôi bực bội mà viết ra chứ không phải vì cái chung oán hờn của hàng
triệu linh hồn tử sĩ cộng hoà mà viết đâu, cũng may mà có sự trùng hợp như vậy
giữa cái tôi và cái chung hoà cùng làm một.
Hai cô
Bíchthuy Ly và Vo thiLinh nói cũng có lý: "TCS chắc chuyến nầy khóđầu thai
rùi....!"
Bởi vì còn
chú Lu Hà ngồi đây thì bố bảo Trịnh công Sơn cũng không dám đầu thai. Nếu có
oán thì oán thằng Tân, nịnh bợ bốc thơm nhạcTrịnh không khéo để Lu Hà thịnh nộ.
Nếu muốn hiện hồn thì hiện lên mà bóp cổ thằngTân: Tất cả chỉ tại mày làm ông
Hà nổi cáu lên, tao viết cái gì là ông ấy cũngmắng lại cái ấy, vả vào miệng tao
rụng hết cả răng. Bây giờ thành ma dại cô hồn không răng ăn mày cửa Phật xin
húp cháo loãng bố thí của thiên hạ mà không yên, cánh binh sĩ cộng hòa họ mạnh
thế hơn, đông hơn. Họ giật hết phần cháo của tao, nhưng tao chưa bị đày xuống
hoả ngục là còn may. Còn làm cô hồn thì biết bao giờ trả hết oán hận trần gian,
vật vã lang thang nghìn thu sao?
Bên cạnhTân
còn có cô V. Người phụ nữ này cũngcao tuổi rồi nhưng tôi cứ thích gọi phụ nữ là
cô. Cô già cô trẻ đối với tôi đều gọi là cô ráo.
Tôi cũng thấy
thương cho cô V vô cùng, bởi vì cô không làm được thơ đường nên cố nói năng
vung xích mẹt. Thơ đường là
nguồn cảm hứng văn chương hàng nghìn nămcủa cha ông ta. Nói như cô có khác chi
đạp vào mặt tổ tiên giống nòi, khinh miệt cả Nguyễn Trãi, Nguyễn Du, Hồ Xuân
Hương, Trần Tế Xương.
Chính Mao Trạch
Đôngtrong cách mạng văn hóađã đạp hết tượng, Phật Tổ, Khổng Tử, Lão Tử, Lý Bạch,
Đỗ Phủ, Bạch Cư Dị. Thơ đường cũng bị Mao Trạch Đông bóp chết tươi, giới trí thức,
học sinh, viên học sinh Tàu bây giờ không làm đuợc thơ đường, họ cũng như VIệt Nam
chỉ có loại thơ cào cào châu chấu tự do học mót theo kiểu Tây nhưng khổ nỗi ngôn
ngữ khác hẳn nhau nên chả ra thế nào cả. Tàu cũng như Việt Nam chịu ảnh hưởng
văn hoá lai căng của Tây. Như Các Mác Lê Nin thì chả là thằng Tây thì là thằng
gì?
Nền văn hoá
bây giờ cô đang tôn thờ và dạy cho học sinh là nên mạo hóa Mácxítleninit đấy. Cô
đừng mượn cái phao tinh hoa thế giới ra đây để làm mồi ru ngủ thế hệ trẻ trong
khi cô là một cô giáo. Ngay cả giới thi sĩ Việt Nam vẫn chưa tìm ra được một
nguyên tắc nào gieo vần nào hài hòa giữa tiếng Việt với tiếng Anh, Pháp, Đức,
Nhật, Tây Ban Nha, Ấn độ, Miến Điện v.v...
Người Việt
Nam nói tiếng Việt Nam và họ có nền văn hoá bản điạ mang màu sắc dân tộc riêng.
Vì cô dốt cô ngu, nên không hiểu cái gốc xâu xa cuả ca dao, lục bát, hát quan họ,
ca trù, v.v... Tất cả đều có nguồn gốc từ thơ đường và cổ thi trung hoa, từ kinh
dịch và mang sắc thái Bách Việt. Ngay Khổng Tử cũng theo dòng Bách Việt, chưa hẳn
đường thi đã có nguồn gốc từ Tàu. Mà có từ Bách Việt, Các nước phiá nam sông
Hoàng Hà và được số đông các văn sĩ di cư vào nhà Đại Đường phát triển lên. Lý
Bạch rất có thể là người Tây Vực, An Nam hay Bách Việt Văn Lang gì đó.
Thơ đường
theo nguyên tắc đổi thanh bằng trắc bằng, hay trắc bằng trắc.
Theo nguyên
tắc này Lục bát, song thất lục bát, thơ 8 chữ, thơ mới v.v...đều như vây. Người
ta đang kêu gọi quay trở lại cội nguồn dân tộc, học sinh tập làm quen với thơ
đường, tứ tuyệt, lục bát v.v... thì cô bảo là nô lệ Tàu? Không có ai hấp, ngu như
cô. Thằng Tàu bây giờ giới thi sĩ Mác Lê, Mao Trạch Đông, Đặng Tiểu Bình nó có
biết làm thơ đường đâu? Còn chuyện cô chê thơ đường vì khó làm, đau đầu nhức óc,
không phù hợp với người đãng trí hay quên là việc của cá nhân cô. Nhưng cô mượn
mấy anh Tây hôi nách ra để ca ngợi thơ họ hay và phải học làm thơ như Tây. Thế bây giờ
cô đã có bài thơ nào giống thằng Tây đen, Tây đỏ, Tây trắng, Tây nâu nào thì viết
ra đây cho mọi người thưởng thức?
Tóm lại theo
tôi khoảng vài vạn thẻ nhà thơ của các thi sĩ Việt Nam nên vứt nó vào sọt rác.
Người nào muốn trở thành thi sĩ cũng phải có ít ra 20 bài đường thi đúng niêm
luật. Sau đó có thể phát triển ra các thể khác thiên biến vạn hoá thì tùy. Đó
là tiêu chuẩn sát hạch để có đủ tư cách trí tuệ, thiên hứng là một nhà thơ
không? Chứ đừng nghe bọn thằng Đông; thằng Bình, thằng Minh, thằng Chinh, thằng
Hữu, thằng Viên, thằng Diệu gì đó nó xui láo mà cứ theo nền mạo hoá lai căng,
Tây hóa Mác Lê mãi
Giá như V đừng
có gân cổ lên tranh luận với tôi thì tốt hơn. Vì những gì tôi nói và viết ra đều
có sự nghiên cứu nghiền ngẫm từ nhiều năm được viết thành thơ và cả văn luận
hàng trăm bài đăng dài dằng dặc trên các trang mạng mà V cứ cố cãi lấy được. Những
gì V nói ra và chưa nói ra tôi đã đọc được hết sự suy nghĩ của V. Người ta bảo:
thuốc đắng dã tật sự thật mất lòng .
Xuất phát
cũng vì chút tình thương mến đến tổ quốc và giống nòi Việt Nam mà thôi. Tôi xa
tổ quốc mới ngoài 20 tuổi và bây giờ đã cao tuổi rồi, tôi rất ít tiếp xúc với
người Việt Nam, cả năm có khi chỉ gặp nhau ngoài đường một vài người và chào hỏi
có khỏe không và tôi cũng chả chú ý hay để ý gì đến họ. Ngôn ngữ hàng ngày của
tôi là tiếng Tây, nhưng trong viết lách tôi dành nhiều cho văn chương thơ phú
Việt Nam bằng tiếng Việt.
Dù sao trên ảnh
cô chụp từ năm nảo năm nao nhưng cũng là một nàng kiều nữ yểu điệu thướt tha.
Chỉ cần V biết im lặng và đừng tranh luận gì với tôi hùng hổ như bọn dư luận viên,
ngoan ngoãn thướt tha biết điều kẻ trên người dưới là tôi thích. Nói gì với tôi
thì nên tiết kiệm lời, vì tôi không đơn giản như V nghĩ. Nay V chỉ là mấy thứ
Mác Lê Mao Trạch Đông và Hồ Chí Minh mà cô tưởng dễ dàng đánh gục được tôi sao?
Có thể ở Việt Nam cô được phong là chuyên gia bút chiến sừng sỏ?
Một khi đã
bước vào trường văn trận bút. Nhiều người tự nhận giáo sư, tiến sĩ, dân biểu,
luật gia cũng bị tôi mắng cho te tái, trên báo tổ quốc nếu viết lách nhăng cuội
để mê hoặc lòng người... Nhưng với phụ nữ tôi cũng nới nhẹ tay đôi chút. Tính
tôi như vậy nhưng ruột bỏ ngoài da chẳng giận ai đâu. Cứ viết lách ào ào to tiếng
trên mạng xong tôi lại bỏ qua vô tư, xem phim võ thuật, hoặc làm thơ. Tôi không
để bụng thù dai, hằn học với ai, trừ các cô kiều nữ xinh đẹp là làm lòng tôi
xao xuyến nhớ tới họ và làm thơ cho vui. Còn ngoài ra tôi chẳng để ý chú ý đến
gì cả, nghèo hèn sang trọng cuả thiên hạ tôi khinh khỉnh bỏ qua và không thèm để
ý đến...Tôi chỉ cần ngày đủ ba bữa ăn và quần áo mặc cả ngày là được rồi còn mọi
thứ danh vọng tiền tài phú quý với tôi xin lỗi bảo nói tục: chỉ là cục phân gà
Có thể vì vậy
mà đã làm V tự ái, khuyến khích V học thơ đường luật và thường xuyên suy tư mặc
tưởng để đạt được niềm vui thanh cao khi đã chuẩn bị về chiều, hoàng hôn lá rụng.
Chúc V hạnh phúc vui vẻ với cuộc sống nhé. Đừng viết gì để tỏ ra hơn thua ăn miếng
trả miếng với tôi làm gì? Hãy bình tĩnh đọc những gì tôi viết không phải là vô
ích đâu nhất là bài luận: Trăm Hoa Đua Nở Là Thủ Đoạn Ngu Dân Của Tàu Cộng Và
Việt Cộng.
Nhưng sai xuất
nhỏ không nên để ý như gõ sai vài dấu chính tả với bài viết dài như vậy, cô nên
đến mà quan tâm đến cái đại thể và những cái có ích nhé.
Ở Việt Nam họ
hay bới lông tìm vết, sợi tóc chẻ tư để bắt bẻ nhau. V nên đọc nhiều trên mạng
để mở rộng tầm mắt hiểu biết thêm. Vạn sự an khang, hạnh phúc giao thừa đã đến
gần rồi. Xoá bỏ ưu tư phiền muộn !
Lúc đầu tôi
tưởng chỉ là sự hiểu lầm tôi còn làm thơ tặng V kia. Sau này tôi càng thấy rõ
là V cùng một tổ, cùng ê kíp với anh chàng Tân khốn nạn mà tôi viết ở trên.
Thôi dẹp bỏ
ý định chống tôi đi, hãy đọc những gì tôi viết khác hẳn với văn chương cộng sản,
tin rằng rất hữu ích cho V nếu muốn thực sự mở mang tầm mắt.
À này lần nữa
tôi cảnh cáo V: Nếu còn có ý định làm khổ cô nữ thi sĩ kia. Đừng có dở thủ đoạn
bẩn ra nữa như : Em ơi gái nhớ thương của chị ơi! muội muội của tỉ ơi. Chị đã đọc
bài viết của ngã Lu Hà trên mạng rõ rằng hắn ám chỉ chị, mọi tình tiết đúng như
những gì đã sảy ra với hắn và chị em mình. Chị khổ lắm, buồn lắm, chán đời lắm
ơi, hay nói gi đại loại làm cho người ta
buồn thì theo tôi V là một kẻ thất đức vô lương tâm, một con đĩ già khốn nạn.
Con bài đó
đã hết tác dụng rồi, tôi cũng ít thơ phú với cô ta. Cô ta chỉ là bạn thơ bạn bè
Facebook bình thường thôi. Nói gì thì nói chị em kiểu gì thì chị em, thì tôi mặc
xác các người, nhưng cấm đả động đến Lu Hà hay về những bài viết của tôi. Hãy
nên biết điều sống làm người tử tế đàng hoàng. Đừng lợi dụng tình cảm của người
ta để làm khổ người ta nữa. Mục đích nhiệm vụ của V đã hoàn thành, con bài đã hết
tác dụng sử dụng. V có thể ung dung nhận giấy khen bằng khen và tiền thường cuối
năm rối đó. Bây giờ thực thụ tôi không thú cảm thơ phú gì với cô ta nữa. Bởi vì
làm thơ với giới phụ nữ rất khó, tuy mình chả có ý đồ sân siu gì nhưng tâm hồn
phải trinh nguyên, không bị sứt mẻ tổn thương gì. Dù biết người ta rất tốt do
trẻ người mà giao du kết bạn với kẻ xấu. Có thể chỉ đối xử bình thường thân thiện
trên mạng nhưng về thơ phú mất hứng rồi. Lu Hà tôi đành tìm các cô khác mà tâm
hồn cảm xúc trinh nguyên mới làm ra thơ.
Bây giờ V còn muốn sử dụng cô ta nữa để đánh đòn tâm lý chiến chống tôi cũng bằng thừa.
Bây giờ V còn muốn sử dụng cô ta nữa để đánh đòn tâm lý chiến chống tôi cũng bằng thừa.
Nên đối xử tốt
với cô ta là đừng nhắc đến Lu Hà trước mặt cô ta, đừng phàn nàn về ngã Lu Ha viết
thế này thế nọ với cô ta nữa. Đừng dở chiêu tính cách Lu Hà khác người nữa để
đánh lạc hướng gây hiểu lầm, mẹo này mưu này lỗi thời rồi, cổ lắm rồi.
Tôi cũng có
lúc đối xử tốt với V đấy, đã làm thơ tặng mà sao cứ chống tôi mãi hoài? Bằng thủ
đoạn gián tiếp thông qua bạn thơ?
Chớm Nở Tình
Xuân
tặng V
"Mai
vàng vừa nở trước sân,
Hương Xuân
nghe thoảng như gần, như xa...
Mưa Xuân
chưa ướt hiên nhà,
Nắng Xuân
rón rén len qua lá mềm"
Abonnieren
Posts (Atom)