Thơ có nhiều thể loại, đề tài của thơ
được nhiều người viết nhất vẫn là tình yêu. Mừng thay cho ngôn ngữ Việt Nam :
Một câu ngoài chủ ngữ vị ngữ ra còn có rất nhiều bổ ngữ, trạng ngữ, tính từ
v.v..., rất phong phú hơn hẳn ngôn ngữ các dân tộc khác trên
thế giới. Các câu
chữ lại được phân biệt bới các thanh bằng trắc và được ghi thành dấu hẳn hoi. Chính nhờ bởi
các thanh dấu này mà thơ của người việt nam du dương trầm bổng như một bản nhạc, dễ đi
vào tâm hồn con người. Chừng nào còn ngôn ngữ Việt nam, dân tộc ta vẫn chưa bị đồng hoá thì thơ ta vẫn phải có
vần điệu.
Thơ tình yêu ngày nay được nhiều thi sĩ viết nhiều nhất,
ngày xưa các cụ thiên về về thơ đường luật, tứ tuyệt giàu về trí tuệ. Thể thơ mới
ưu điểm dễ dùng nó để miêu tả tình cảm, nhất là quan hệ luyến ái nam nữ. Thơ thì rất
dễ nhận ra, nhưng tình yêu vẫn còn là một lĩnh vực tâm linh bí hiểm. Hỏi tình yêu
là gì? Thì đố ai
trả lời được cho đầy đủ, dù có hỏi các nhà khoa học tâm sinh lý, hỏi về các quá
trình lý sinh hoá sinh, cái gì đã sảy ra trong não bộ của người ta khi yêu nhau
thì là một điều lẩm cẩm vô cùng. Người ta chỉ mới ghi lại những dấu vết hiện
tượng của tình yêu bằng những vần thơ cuả những thi sĩ chính danh và từng trải,
qua đó may ra ta mới hiểu về tình yêu chút nào chăng?
Nếu ai hỏi tôi, có cảm giác về tình yêu
từ lúc nào thì tôi sẽ trả lời là ngay từ khi lọt lòng mẹ. Tôi yêu và thích bầu vú của người mẹ
nhờ nó mà tôi khỏi chết đói, tôi cũng bú cả bà nội tôi nữa, bú bà
mãi rồi cũng phải ra sữa. Nhờ đó mà tôi phân biệt được sự khác nhau giữa đàn
ông và đàn bà, không đưá trẻ nào đòi bú ông và bú cha cả vì họ không có bầu vú.
Sự yêu thương chiều chuộng của bà và mẹ đã nuôi dưỡng tâm hồn trẻ thơ thành đa
cảm, đa tình và học dần tình yêu. Khi lên 5 tuổi tôi chơi với tất bọn trẻ con
hàng xóm, nhưng bọn con gái tôi có vẻ e thẹn và thích thú đặc biệt. Tôi chê thằng
Trường con nhà
hàng xóm bằng tuổi tôi mũi lúc nào cũng thò lò, miệng chảy rớt dãi chảy ra rất
bẩn. Còn cái Thu thì khác, đôi má lúc nào cũng đỏ hồng, miệng nó không hôi thối
lắm bựa răng như thằng Trường. Nó hay nhường phần ăn cho tôi, có củ khoai, bắp
ngô nào nó cũng dành cho tôi chứ nó không cho thằng Trường ăn.Tôi thích nó phải
chăng tôi đã biết yêu từ khi mới lên 5 tuổi? Những buổi chiều hoàng hôn tôi và
Thu chơi tha thẩn dưới gốc na. Thu khoe cho tôi biết những con bướm trắng hồng
bay lơ lửng trên những quả na chín mọng. Là một chú bé tinh nghịch hiếu kỳ tôi
đã biết và khám phá ra sự khác nhau của muôn loài tạo vật và tôi cũng chỉ cho
Thu biết những con chim non tí tách mổ hạt xoan trên cành cao. Rồi lớn lên, tôi
hay đọc sách tả về tình yêu mặc dù chỉ là sách báo của cộng sản, đọc thép đã
tôi thế đấy. Tôi thích đọc ba bộ truyện của Tàu như Thủy hử, Tam quốc, Tây Du
Ký. Tôi lại thích những mối tình quân tử , mỹ nhân. Ở lưá tuổi ngoài 20 tôi mới
có nhận thức thật sự về tình yêu, tôi muốn có một người xứng đáng để làm vợ và
sinh con đẻ cái cho tôi. Tôi đã có ý thức trách nhiệm với ngươì mà mình yêu,
không phải bạ ai cũng muốn yêu. Quá khứ để lại cho tôi biết bao tình cảm yêu
thương chân thành, nay tôi viết ra thành những bài thơ, hy vọng cùng các bạn
chia sẻ tìm hiểu giải mã cho phần nào về khái niệm tình yêu
Bạn
Gái Đầu Tiên
Nhà
tôi cạnh nhà Thu
Cách
mấy hàng cây na
Ven
bờ sông nước chảy
Cuả
một thời xa xưa
Khi
tôi mới lên năm
Cô
bạn gái đầu tiên
Tuổi
cũng vưà sấp sỉ
Mặc
quần đen lon ton
Mẹ
tôi với bà Tha
Sớm
tối thường lân la
Thì
thào hay cười bảo
Chúng
ta là dâu gia
Sơn
Bái Chúc Anh Đài
Cũng
chẳng còn xa xôi
Chờ
cho hai trẻ lớn
Đếm
bao muà trăng soi…
Chẳng
đợi chờ cho lâu
Bọn
trẻ con bảo nhau
Ta
chơi trò đám cưới
Tôi
rước Thu về nhà…
Chúng
tôi thành vợ chồng
Tôi
thường sang thăm nàng
Khi
bà Tha đi vắng
Nhóm
lưả nướng khoai lang
Hai
tâm hồn ngây thơ
Yên
vui và hiền hoà
Ăn
khoai cười khúc khích
Tro
bếp vương đầy nhà
Bà
Tha bỗng đâu về
Đùng
đùng như dầu sôi
Cầm
roi tre quát tháo
Tôi
hết đường tháo lui
Tôi
đứng bên cạnh Thu
Đội
cái rế lên đầu
Bôi
mặt đen ma quỷ
Muá
may doạ bà Tha
Bà
Tha bật phì cười
Sang
mách bảo mẹ tôi
Nó
mới tròn năm tuổi
Mà
gan lỳ thế thôi
Vào
những chiều hoàng hôn
Chập
chờn cánh chuồn chuồn
Trước
quan viên hai họ
Tôi
và Thu thành hôn
Tiệc
cưới có ổi na
Vòng
hoa cưới trên đầu
Bọn
trẻ con hàng xóm
Rước
kiệu đi quanh nhà...
Hơn
hai mươi năm sau
Gặp
lại Thu trên tàu
Gánh
gồng cùng chúng bạn
Thu
đi buôn cà chua
Thu
bảo đã lấy chồng
Thu
đã có nhà riêng
Tôi
mừng Thu hạnh phúc
Mà
lòng vẫn vấn vương!
2008
Lu Hà
Chiều Mưa Hà
Nội
Năm tôi mười
tám tuổi
Lần đầu đến
nhà chơi
Thẹn thùng
không dám nói
Cháu vào đây
ngồi chơi
Mẹ em cũng
biết duyên
Tôi đã thầm
yêu em
Nhưng tuổi
đời chưa chín
Nên chẳng dám
nói lên
Là bạn học
cuả nhau
Tôi cũng
chẳng khôn nhiều
Nên tình tôi
câm lặng
Không dám ngỏ
chữ yêu
Hà nôị một
chiều mưa
Còn mưa đến
bao giờ
Ta sánh đôi
cùng bước
Hạt mưa lòng
ngẩn ngơ
Rồi tôi đi bộ
đội
Em cũng tới
nhà chơi
Tuôỉ cũng vưà
mười tám
Đôi vầng
trăng vàng soi
Những năm dài
Trường Sơn
Còn thổn thức
nguồn cơn
Tự trách mình
nhút nhát
Sao ngày xưa
dại khờ?…
Sau ba năm
tôi về
Em chê tôi
nhà quê
Để mẹ ngồi
tiếp chuyện
Mà lòng tôi
tái tê
Khi em đã có
chồng
Quay xe em
cản đường
Có nỗi niềm
tâm sự
Nước mắt chảy
đôi dòng...!
Lu Hà
Tình
Yêu Là Gì?
Yêu
là giết linh hồn một nưả
Còn
nưả kia tỉnh táo làm người
Khi
yêu mà phải thiệt thòi
Dở
khôn dở dại bồi hồi nôn nao
Yêu
tha thiết làm sao cưỡng lại
Trái
tim côi tê tái mảnh hồn
Đợi
chờ xao xuyến nụ hôn
Băn
khoăn khắc khoải bồn chồn ngẩn ngơ
Cũng
có lúc bơ phờ mệt mỏi
Bởi
tình yêu đắm đuối hẹp hòi
Tương
lai mờ mịt xa xôi
Thân
tàn ma dại cuộc đời khổ đau
Yêu
chan chưá thêu thuà ngây ngất
Ruợu
bồ đào ánh mắt như ai
Tiên
nga tấu nhạc bên tai
Mưa
ngàn sóng dội phôi phai trăng ngà
Yêu
cho lắm ghét nhau cũng lắm
Lòng
hận thù ảm đạm thiên thu
Dìm
nhau trong cõi mù sa
Hồn
ma tức tưởi la đà trời mây
Yêu
là để đắng cay tủi nhục
Chịu
âm thầm tan tác điệu cười
Mà
sao không nói nên lời
Vùng
vằng giận dỗi suốt đời chẳng quên
Kià
những kẻ thuyền quyên quân tử
Chữ
tình yêu khó hiểu làm sao
Mộng
hồn ta cứ lao đao
Canh
khuya trằn trọc nghẹn ngào thở than...
Cõi
trần thế gian nan khổ tận
Vướng
vào yêu lận đận cho đời
Phù
du trôi nổi luân hồi
Không
yêu cũng khổ lạc loài lẻ loi...!
27.10.2012
Lu Hà
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen