Người có văn hoá không nhất thiết phải học cao, nhiều bằng
cấp và lắm chữ nghiã. Người ít học cũng
không phải là không có văn hoá, sự biết tôn trọng người khác biết giữ gìn lời
ăn tiếng nói cũng chính là tự tôn trọng mình. Họ mới chính là người có văn
hoá.
Có người với tự gọi mình Butta, với một cái nick vớ vẩn
làm như có vẻ là người bàng quan trung gian đạo mạo. Ở đây trong bài viết này
Lão Móc cũng có một hoàn cảnh
tương tự như tôi, trong việc những kẻ không đàng
hoàng cứ nấp dưới những nick ma để phun ra những lời thiếu văn hoá vô học theo
kiểu cháu ngoan bác Hồ để bu ra như ruồi vài câu vài chữ chửi ruả Lão Móc. Cũng giống như Butta một ngã cha ky chú kiết nào
đó đã viết ý kiến phản hồi dưới bài viết cuả tôi từ lâu lắm rồi với câu:“ Chuột
chê khỉ mày hôi. Khỉ mới bảo rằng cả họ mày thơm“. Rồi bảo mấy ông già cãi nhau
như đánh ghen, toàn là người có học cả, toàn những từ ngữ phế thải cũng mang ra
dùng. Mới nghe thì tưởng là người trung gian thông hiểu. Nhưng thật ra đúng là
một gã ngưá mồm mới vào đây, thật vô duyên quá. Hắn ta không có ý thức chống đối
căm thù tôi thì vào đây làm gì?
Mấy câu văn và cả thơ ví von cuả y chả có ý nghiã gì trong
chuyện khuyên can mấy ông già cả. Mấy ông già này đều dưới tên nặc danh, toàn
giọng lưỡi cung cách cuả thành phần
trung kiên nhất cuả đảng cộng sản. Cũng có thể là những người giả danh tỵ nạn cộng
sản hay đặc công nằm vùng như Lão Móc đã phân tích. Nói như Butta nó càng chứng
minh y có văn hoá hay không có văn hoá. Cái tâm viết ra , nói ra, mới là quan
trọng . Tuy y giả vờ hay thực bụng phê
phán từ ngữ phế thải. Coi như là phân tro rác rưởi không đáng dùng trong văn
chương. Hình như y chẳng hiểu gì mục đích
nội dung những bài tôi viết ra. Nó cũng là văn chương cả đấy, nó cũng là
tiểu luận diễn giải, nó cũng là ký sự, bút sự đấy. Nó cũng là chuyện lạ đó đây
trên diễn đàn văn học đấy. Nếu đọc kỹ suy nghĩ đôi chút nó chẳng giống cãi nhau
tí nào cả. Nó cũng đáng để cho các cháu thanh thiếu niên Việt Nam đọc để hiểu về
cõi đời dung tục, trần thế đầy bụi bặm mà các cháu đang phải sống. Nó chẳng phải
là thiên đường, chẳng đơn giản chút nào cả, như cha ông các cháu ở Việt Nam
theo đuổi. Ta không thể cấm đoán các cháu đọc để trí tuệ các cháu được mở mang
ra, khi các cháu vào mạng lưới thông tin toàn cầu để tìm hiểu sự thật?
Butta chẳng hiểu gì bản chất cuả câu chuyện . Hiểu ý đồ
người khác cố tình lăn xả vào chống đối tôi
một cách điên cuồng vì mục đích gì? Cá nhân họ cũng bất ổn nôn nao bức
xúc, tức tối khi đọc thơ tôi. Nên họ mới
cố tình dây dưa với tôi khà kiạ với tác giả. Họ muốn bảo vệ chính họ. Họ
có thể họ là con cháu những nhân vật trong thơ tôi. Hoặc là những tín đồ cuả đạo
sùng bái cá nhân, sùng bái lãnh tụ, sùng bái thần tượng. Vì sao họ phải điên cuồng
chống đống tôi như một con thiêu thân? Họ tìm đồng đồng minh chiến hữu, họ biện
luận tôi cũng hay bới móc như ông Nguyễn Thiếu Nhẫn hay Tưởng Năng Tiến nào đó.
Nên chẳng ai muốn dây vào, coi như là
không dây với hủi. Chỉ có họ là đại diện, là anh hùng, là kẻ ngang sức
ngang tài với tôi mới đủ sức răn đe chỉ giáo cho tôi. Họ tự tin trí tuệ cuả họ
rất cao thâm. Họ được vũ trang bằng lý luận Mác Lê Nin bách chiến bách thắng. Họ
không tin họ dở hơi, hâm hấp mà chính tôi mới
hâm hấp dở hơi. Họ tự tin chính họ mới có đức nhân, mới có liêm sỉ để
làm người, nhân phẩm siêu phàm theo gương bác Hồ vĩ đại.. Họ cố tình cản tôi đừng
làm thơ viết văn nưã . Tôi là người làm thơ viết văn cho thiên hạ đọc và chính
Butta vào đây mục đích cũng chỉ để thưởng thức văn thơ đấy thôi.
Đây không phải là chuyện cãi nhau cuả mấy ông già, đây là
trường văn trận bút, một cuộc đấu tranh ý thức hệ. Lãnh tụ tối cao Mao Trạch
Đông cuả Đảng cộng sản trung quốc là người chủ xướng cách mạng văn hoá lại là
người vô văn hoá nhất: „ Trí thức không bằng cục phân“ . Ông ta đã dùng cả cục
phân để sỉ nhục cả một tầng lớp trí thức, trong khi đang hô hào văn hoá. Đây
không phải là chuyện cãi nhau đánh ghen cuả mấy ông già đâu. Cũng có người với
tấm lòng ưu ái bao dung, có ý thức động viên nhắn nhủ tôi. Tôi cũng cảm kích lại
và công khai viết thư cám ơn.Tôi là một tác giả cuả hàng loạt bài thơ bài văn.
Còn họ là độc giả họ vào đây để thưởng thức thơ. Họ không làm ra bài thơ bài văn nào
để phục vụ độc giả thì thôi, lại còn cố ý phá bĩnh nói những câu hàm hồ vu cáo tác giả. Mà tôi
có quen biết oán thù gì với họ đâu ? Họ có lời miả mai bóng gió diễu cợt tôi để
tôi đừng viết nưã. Hay ý thức tư tưởng cuả họ đối nghịch với những điều tôi viết
ra. Họ vu cho tôi mang bệnh vĩ đại, vĩ cuồng, chỉ nghĩ đến hư danh tiếng tăm là
nhà thơ, muốn cho mình được nổi tiếng, muốn mình là thiên tài v.v… Thuốc đắng dã tật, sự thật mất lòng. Người
nông dân chân lấm tay bùn, hút thuốc lào, chửi bậy nói tục đánh rắm rong nhưng
tâm điạ họ lương thảo còn hơn vạn lần những lời dối trá mỹ miều cuả nền mạo hoá
mà ông Hồ xây dựng truyền bá ở VN. Những
người nông dân này, tôi lại coi họ có văn hoá nhân bản hơn những những kẻ lúc
nào cũng bệ vệ bảnh bao chải chuốt, ăn nói nhỏ nhẹ, lời lẽ văn hoa dễ thương
nhưng chuyện la cà các vùng quê để dùng tiền săn gái chưa đủ tuổi vị thành
niên. Cái tâm mới là quan trọng có thực là người có văn hoá không?
Những từ ngữ phế thải nếu dùng đúng lúc trong văn chương,
kể cả trong diễn giải tranh biện thì ý nghiã thanh cao cuả nó cũng vô cùng. Tất
nhiên những cuộc tranh biện ý thức hệ bình thường ta cũng không nên dùng, chỉ
trong trường hợp đặc biệt khẩn cấp, bất dắc dĩ mà thôi,. Để nhấn mạnh tầm quan
trọng cuả vấn đề thiết tưởng cũng không có gì là chê trách.Cái quan trọng dùng
đúng lúc đúng lúc đúng chỗ, đúng người, đúng cảnh, đúng đối tượng thì giá trị
cuả nó cũng rất cao hơn cả những lời hoa mỹ sạch sẽ đấy. Từ từ bò ra hết, chuyện
kể nhiều tập cuả Lão Móc công khai đăng trên mạng là một tác phẩm có tính hiện
thực và thời đại rất đáng được trân trọng để vạch mặt những kẻ chuyên dối trá,
lá mặt trong văn đàn, văn nghệ và cuộc sống.
28.3.2011 Lu Hà
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen